Snack's 1967
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Gia đình
↓↓

Tôi và những giấc mơ

14-06-2016
A
A
A
A



"Would you know my name

If I saw you in heaven?

Would it be the same

If I saw you in heaven?

I must be strong and carry on

'Cause I know I don't belong here in heaven"

Quán cafe dường như cũng đung đưa nhịp nhàng theo giọng hát trầm, khàn của ông. Bố Jake hay thả hơi ở mỗi chữ cuối, khiến chúng nghe không còn rõ âm, nhưng theo cách nào đó lại tạo nét riêng biệt cho ông. Tôi cho rằng ông chơi đàn xuất hơn ca hát, dù vậy, người đàn ông này biết cách hát bằng trái tim mình.

Khi ông Barker ngân câu hát cuối cùng, cả "khán phòng" đều tràn ngập tiếng vỗ tay, có người còn huýt sáo và đề nghị ông hát tiếp thêm một bài. Sau vài cái gật đầu cảm tạ tứ phía, ông lại đặt môi kề micro:

- Hôm nay là ngày rất tuyệt vời đối với tôi, dù mưa tầm tã khiến vài người bị ướt, tôi hứa sẽ khao các bạn bữa tối cực kỳ ấm cúng nhé – ông vui vẻ chỉ tay về hướng chúng tôi – giờ thì tôi muốn chia sẻ với mọi người một niềm hạnh phúc nho nhỏ trong lòng tôi lúc này.

Ông đằng hắng trước khi nói tiếp.

- Rất nhiều năm về trước, tôi luôn nghĩ mình chả làm được trò trống gì, thậm chí từng bỏ chơi nhạc, vì sao thì các bạn biết đấy, thị hiếu của thính giả. Tôi đã làm việc ở trạm xăng suốt nửa năm trời, và ngạc nhiên khi mỗi ngày mở mắt ra, thấy cuộc sống vẫn tiếp diễn như một trò đùa, thật ngớ ngẩn. Nhưng...chà, tôi không giỏi giải thích lắm...,đã ai xem bộ phim Hugo Cabret chưa nhỉ? Tôi nhớ một câu đại loại như thế này: "Mọi linh kiện trong cỗ máy đều có nhiệm vụ của riêng chúng, không một bộ phận nào dư thừa hay vô dụng. Nếu thế giới này chính là một cỗ máy, tôi tin mình tồn tại vì một lý do nào đó, và bạn cũng vậy, sự tồn tại của bạn không bao giờ là vô nghĩa"– ông mỉm cười, tràn đầy hãnh diện và hạnh phúc - ngày đứa bé ấy chào đời, nhìn nó nhỏ xíu và bình an trong vòng tay tôi, nhìn bàn tay tí hon cố nắm vào ngón tay tôi, tôi nhận ra lý do mình tồn tại trên cõi đời này.

Đoạn, ông ngưng lại, rồi hướng ánh mắt sang con trai mình, ý tôi là đứa bé Jake đang ngồi ở gần sân khấu.

- Chúc mừng sinh nhật con, Jake của bố.

Ông chìa tay về phía cậu bé, và cậu nhảy phốc lên sân khấu ùa vào vòng tay bố. Ông ôm nó thật chặt, rồi hai người cùng hát và ngả nghiêng theo nhịp bài Happy Birthday. Mọi người bên dưới cũng hát theo, có người còn ném đóa hoa lên sân khấu. Jake đứng cạnh tôi, một Jake đã cao lớn nhưng chiếc bóng sao quá nhỏ bé. Hãy thử tưởng tượng: nếu một ngày nào đó bạn lâm vào cảnh khốn cùng, mất tất cả mọi thứ quý giá trong đời, và bị quãng thời gian hạnh phúc trong quá khứ ghì chặt trong nỗi tiếc nuối; khiến bạn bàng hoàng nhận ra rằng đó là những khoảnh khắc mà bạn sẽ không bao giờ có lại được nữa. Tôi tin, khi ấy bạn chỉ muốn chết đi cho xong. Bạn hiểu tôi đang muốn diễn đạt điều gì, đúng không?

Jake đứng bất động, hơi thở nhẹ đến mức tôi tưởng hắn đã ngưng thở. Đột nhiên, hắn ngồi xụp xuống, và thật kì lạ, mọi thứ xung quanh đồng loạt nhoà đi, quấn vào nhau rồi chảy xuống như sáp nến.

Tôi hoảng loạn.

Tôi không thể tỉnh lại ngay lúc này.

Tôi không thể bỏ hắn lại một mình.

Và rồi, tôi thấy mình đứng cạnh một con sông, nước trong vắt đến mức tôi có thể trông thấy từng chú cá đang bì bõm bên dưới. Jake vẫn ngồi cạnh tôi với ánh mắt xa xăm, vô định.

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao chúng ta lại ở đây? – tôi ngồi xuống cạnh hắn.

- Tôi không biết. Mỗi khi tôi bị kích động mạnh là cảnh vật chuyển tứ tung như vậy - Jake chán nản đáp.

Ở phía đối diện dòng sông, cách chúng tôi chừng mười lăm mét, là ông Barker cùng con trai đang ngồi câu cá. Họ trò chuyện gì đó mà nét mặt Jake bé trông e dè, còn người bố lại khá nghiêm nghị. Tôi hỏi, và Jake tường thuật lại cuộc trò chuyện cho tôi nghe, hắn bảo ông hỏi hắn về chuyện trường lớp, và ông cằn nhằn khi Jake nói hắn vẫn còn đi chung với Nic - thằng nhóc ngổ ngáo hay quậy phá của trường. Tôi ngồi cạnh Jake, vừa nghe hắn kể chuyện vừa ngắm nhìn bố con nhà Barker; và rồi, cái lỗ hổng sâu hun hút trong tôi bỗng mở bung toang toác. Tôi nhớ lần bố tặng cho tôi quyển sách Người Đua Diều, xoa đầu mỗi khi tôi ngoan ngoãn nghe lời, rồi những hôm mòn mỏi đợi chờ ông về nhà ăn tối, tôi luôn có cảm giác rằng ông đã bỏ rơi mẹ con tôi mãi mãi. Cuối cùng, dù rất trễ, ông cũng về, nhưng nhìn vào gương mặt ông, tôi biết ông vẫn chưa về. Và trong tôi chợt hiện lên gương mặt ả đàn bà môi đỏ, tấm lưng ông sừng sững trước ngưỡng cửa, rồi nước mắt của mẹ lăn dài trên má. Một nỗi sầu tràn đến chiếm đóng lấy tâm trí tôi, vì thế trong một lúc lâu tôi đã không nói gì ngoài việc lắng nghe chữ mất chữ còn của Jake.

Chừng mười phút sau, Jake bé dường như đã mất hết kiên nhẫn, nó buông cần rồi lao xuống sông tóm lấy tóm để chú cá lì lợm.

- Jake!! con phạm luật rồi nha!

Ông Barker quát lớn; tuy nhiên, liền sau đó cũng lao xuống sông cùng con trai. Hai cha con bắt cá tệ như nhau. Ông Barker nói đúng, có lẽ ông chỉ giỏi trong việc chơi nhạc và làm cha. Sau nhiều lần bắt hụt, họ quên đi mấy chú cá và quay sang té nước nhau, vật nhau xuống nước, và mãi cho đến bây giờ, tiếng cười lanh lảnh, trong sáng của Jake tuổi mười một vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi.

- Tuổi thơ của cậu thật...đáng ngưỡng mộ - tôi mỉm cười nhìn hắn.

Jake bỗng thoát khỏi cơn mơ màng, và như tôi dự đoán, hắn hỏi về bố tôi.

- Ông bỏ đi hồi tôi mười tuổi.

- Ồ...

Hắn thốt nên âm thanh trộn lẫn giữa bất ngờ và tiếc nuối, giống như hắn vừa gây lỗi với tôi. Hắn hỏi sau hồi lặng thinh:

- Cậu có biết lý do không?

- Biết.

Jake im lặng, nhìn tôi, và tôi hiểu hắn chờ đợi tôi nói tiếp. Lần đầu tiên, tôi thấy hắn biết lắng nghe người khác, có lẽ vì thế tôi đã không ngần ngại mà kể cho hắn nghe rằng bố tôi bỏ mẹ để đi theo người đàn bà khác. Tôi nói ra, mà cảm tưởng mỗi lời kể của mình là một mũi dao cứa sâu vào lưỡi tôi, vào môi tôi.

- Ngày còn bé, tôi thích ăn ngọt lắm. Tôi hay giấu bố gói kẹo Sugus dưới gối, dù ông thường bế tôi lên lòng và bảo "Nếu răng con sâu và rụng hết thì xấu lắm, con gái mà xấu xí thì không ai yêu". Mà cậu biết đấy, trẻ con thì càng cấm càng thích làm – tôi cúi mặt xuống, kê cằm lên mu bàn tay - rồi khi ông bỏ đi, tôi đã không dám ăn kẹo nữa, tôi đợi ông trở về để xin lỗi ông. Tôi nghĩ ông giận tôi vì tôi đã nói dối ông. Nhưng khi tôi đủ hiểu chuyện, tôi...lại ăn rất nhiều kẹo vào đêm khuya để mong ông về nhà và mắng tôi, rằng con gái xấu xí sẽ không có ai yêu..."

Tôi không nhận ra mình khóc cho đến khi thấy một giọt nước rơi trên mu bàn tay. Gió khẽ nổi lên, Jake bất ngờ choàng tay qua vai tôi, siết nhẹ tỏ ý an ủi. Chúng tôi ngồi bên nhau trong lặng lẽ khá lâu, không cảm thấy khó chịu vì phải cố nghĩ ra điều để nói. Phía bên kia, Jake bé và bố đã chịu lên bờ, hai cha con lau khô người rồi cùng xách vật dụng câu cá đi về hướng Mặt trời.

- Chuyện gì đã xảy ra sau đó với tôi? – hắn bất ngờ cất tiếng.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu hắn đang hỏi về vụ tai nạn.

- Cậu đang nằm viện.

- Ai là người chăm sóc cho tôi?

- Chú Josh...

Jake không có vẻ bất ngờ, ngược lại hắn biết rõ nên đâm ra ghét câu trả lời của tôi. Tôi biết đây là thời khắc hoàn hảo nhất để kể về chú Josh cho hắn nghe. Nhưng sao phần lớn sự tự tin trước đó trong tôi bỗng dưng phai nhạt.

- Sau cái chết của bố - hắn thì thào - tôi cảm thấy thế giới này quá tàn nhẫn với tôi, mọi thứ dường như đồng loạt chống lại tôi. Tôi căm hận tất cả, căm ghét mọi người, đặc biệt là chính bản thân mình.

- Bố cậu là một người tuyệt vời. Nhưng... - tôi cắn môi, đắn đo và cuối cùng cũng nói ra - vẫn còn người thật lòng yêu thương cậu.

- Cậu không hiểu đâu, Anna. Vì chú Josh quá tốt với tôi, với một đứa...giết cha như tôi, nên tôi mới ghét chú ấy.

Tôi thấy tim mình rụng rời.

- Chuyện...gì đã xảy ra với bố cậu?

- Thà chú ấy khinh bỉ và ghét bỏ tôi.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy Jake?

- Cám ơn cậu đã ở bên tôi, nhưng đừng bắt tôi nhớ lại chuyện đó.

- Cậu đang trách mình điều gì sao?

Cánh tay hắn rời khỏi vai tôi, và khung cảnh xung quanh bắt đầu quay cuồng như bong vụ, nó khiến tôi chóng mặt đến mức phải ôm chặt lấy đầu. Tôi nhắm mắt lại, rồi khi hé đôi mắt ra, tôi thấy mình đang đứng ở một con phố hỗn loạn, gần giống con phố mà Jake đã gặp tai nạn. Tôi tưởng hắn nhớ lại ngày hắn lao theo con mèo, nhưng khi để ý từng vị trí cảnh vật, tôi nhận ra nơi này hoàn toàn xa lạ. Rồi, Jake đứng trước mặt tôi, sát đến mức tôi có thể thấy những vết nứt nhỏ trên môi hắn, ánh mắt hắn nghiêm trọng như muốn nhắc nhở tôi hãy chuẩn bị tinh thần.



Chương 4: Sống

Qua vai hắn, hay qua quá khứ của hắn, tôi thấy một toà chung cư đang ngập trong biển lửa. Một nửa tòa nhà trông chẳng khác gì bộ xương chết cháy, điêu tàn và xiêu vẹo với những nhánh thép đen xì, bốc khói thò ra như ngón tay phù thủy đang làm phép. Hai xe cứu hoả ngự uy hùng với quả đèn chớp đỏ liên hồi, cư dân bên dưới mặt đất la hét, ôm lấy nhau với nỗi khiếp đảm tột cùng, một cặp vợ chồng khóc lóc thảm thiết níu áo một lính cứu hỏa và hét lên câu gì đó "con tôi con tôi". Tất cả mọi thứ làm hai bên thái dương tôi giần giật, chết lặng người. Những người bị thương được đưa lên băng ca chuyển nhanh vào xe cứu thương, số khác - kém may mắn hơn - tử nạn vẫn còn nằm trên nền đất lạnh. Vài xác người bị lửa táp đến cháy xém và biến dạng. Khung cảnh đầy khiếp sợ khiến bụng tôi cuộn lên thứ gì đó và tôi phải cố dằn nó xuống.

↑↑ Lượt xem: 223
<< 1 ... 3 4 5 7 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617