Cuộc sống bon chen, đầy khói bụi ở thành phố khiến tôi cảm thấy mình bị chốn thôn dã này mê hoặc. Tôi lê bước trên thảm cỏ, tay vén mái tóc vừa bị gió thổi tung và hít thở làn không khí tươi mát đến căng tràn phổi. Tôi sẽ nói cho Jake biết tình cảm của chú Josh, giải thích cho hắn hiểu rằng hắn đang có một cha dượng thật lòng yêu thương hắn, tôi tin nếu ý thức hắn nghe được, hắn sẽ có sức mạnh để tỉnh lại. Bỗng, một âm thanh lảng vảng bên tai tôi. Tôi đứng khựng lại, quay đầu sang bên trái, và chạy theo hướng vừa vang lên tiếng nhạc.
Dưới chân đồi hình bát úp lác đác hoa dại, là một thằng bé đang say mê nhìn người đàn ông kéo đàn vĩ cầm trên vai. Tôi không sành về nhạc giao hưởng nên không thể biết tên bản nhạc ấy, có thể là một khúc Sonata Ánh Trăng hay Bản giao hưởng số 9 của Beethoven, nhưng ông ta chơi rất hay, rất tình cảm.
- Này!
Tôi giật mình quay phắt người lại, để rồi lòng tràn ngập niềm hân hoan lẫn cảm giác kì lạ khi Jake đứng đó, lành lặn, khỏe mạnh trong bộ đồng phục nam sinh không vấy máu. Tôi nhận ra ba tuần không gặp hắn thật dài đến khó tin. Jake không nói gì, chỉ ném cho tôi ánh mắt rất dè chừng, rồi hắn hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
Tôi tìm cách chống chế. Bạn hiểu mà, hắn sẽ nghĩ tôi điên nếu tôi nói mình thâm nhập vào cơn mơ của hắn. Và cách hay nhất trong mọi cách: đặt câu hỏi ngược lại.
- Vậy còn cậu? Sao cậu lại ở đây?
Hắn nhướn mày.
- Đây là giấc mơ của tôi.
- Vậy sao? Vậy cứ cho như cậu nằm mơ thấy tôi đi.
- Không hẳn là mơ - hắn nhìn tôi càng lúc càng nghi ngờ - đây là ký ức của tôi.
Tôi lỏ mắt nhìn hắn, rồi ngay lập tức hiểu ra chuyện, tôi liền phóng ánh mắt tìm kiếm thằng bé khi nãy. Nó vẫn ngồi đó, chìm đắm trong thứ âm nhạc mê hoặc của người đàn ông, và những đường nét trên gương mặt kia toát lên điều gì đó rất quen thuộc...
- Là cậu hồi bé sao?
Jake gật đầu. Ngay lúc ấy, người đàn ông kết thúc bản giao hưởng, ông xoay người cẩn thận đặt cây vĩ cầm vào hộp. Khuôn mặt ông phản chiếu trong đôi mắt tôi, như một phiên bản hoàn hảo của Jake khi về già.
- Bố cậu là nghệ sĩ à? – tôi hỏi sau hồi lặng thinh.
- Ông là nhạc công – Jake khoát tay, vẻ khó hiểu - nhưng, làm thế nào mà tôi lại mơ thấy cậu nhỉ?!
Tôi nháy mắt trêu hắn.
- Có thể do cậu nghĩ về tôi nhiều quá.
Jake lườm tôi, ẩn ý tôi nói năng vớ vẩn, nhưng lại xen lẫn chút dò xét. Lũ gió bất chợt tràn đến khuấy động thảm cỏ khiến chúng lăn tăn gợn sóng, và đợt gió khác hung hãn hơn cuốn những chiếc lá héo úa tạt mạnh vào chúng tôi. Hắn vuốt lại mái tóc cam, nhìn tôi, tay khẽ đưa lên nhưng rồi lại thu về. Hắn xoay mặt hướng khác và nói:
- Tóc cậu dính lá cây đấy.
Trong khi tôi loay hoay sửa lại mái tóc, Jake chẳng nói chẳng rằng mà rời đi theo người bố và tuổi thơ của hắn, không khác gì nối gót một chiếc bóng. Tôi kiên trì chạy theo sau hắn.
- Cậu muốn gì? – hắn vừa đi vừa hỏi.
- Nói chuyện với cậu.
- Tôi không có tâm trạng.
- Đây là quê của cậu hả? Đẹp tuyệt vời. Giới thiệu vài cảnh đẹp khác cho tôi đi, dù sao tôi cũng là khách mà.
Hắn dừng lại, ghim chặt đôi mắt vào tôi, vẫn là cánh cửa sổ trống hơ trống hoác đó.
- Anna, tôi nghiêm túc đấy.
- Tôi nghiêm túc hơn cậu.
- Rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì? – hắn thở dài.
- Chuyện về chú Josh.
Mặt Jake ngay lập tức đanh lại, khóe môi hắn giật giật. Hắn nói trước khi tiếp tục bỏ đi:
- Đừng bao giờ nhắc đến ông ta trước mặt tôi.
- Jake! – tôi lì lợm bám theo – mọi chuyện không phải như cậu nghĩ, chú ấy thật lòng yêu thương cậu. Chết tiệt, đồ tai lừa, cậu nên học cách lắng nghe người khác biết không hả?!
- "Chuyện về chú Josh!" – Jake phì cười – nghe như cậu với ông ta thân thiết lắm. Cậu đã hiểu về người đó được bao nhiêu?
- Không nhiều nhưng chắc chắn nhiều hơn cậu – tôi quyết đoán nói mà quên mất rằng Jake không biết gì về những điều chú Josh đang làm ngoài kia vì hắn, một thế giới thực nơi nhiều người chỉ có thể mưu cầu hạnh phúc trong giấc mơ.
- Vậy cậu hiểu về tôi bao nhiêu?
Tôi muốn trả lời là không ít, tuy nhiên, điều gì đó bỗng níu giữ tôi lại khiến tôi chần chừ. Liệu những gì tôi đang thấy chỉ là ba phần nổi của tảng băng trôi? Tôi chọn cách im lặng và chờ nghe những gì hắn sắp nói. Dưới tán cây cổ thụ xum xuê, Jake với tay bứt một chiếc lá sắp héo úa, nhìn nó trầm ngâm rồi thả chiếc lá trôi theo làn gió nhẹ.
- Thời gian qua, không rõ là bao lâu, tôi chỉ nhớ mình lao theo con mèo, rồi rất nhiều tiếng la hét, cảm giác đau đớn đến tê liệt, chập chờn nửa tỉnh nửa mê, và nhiều hình ảnh mờ nhạt đan xen... mà hình ảnh cuối cùng là đôi mắt kinh hãi của cậu – Jake nhíu mày, ngưng một lúc lâu – tôi cứ nghĩ mình đã chết, nhưng rồi tôi lại thấy mình ở đây; đi lại giữa những mảng ký ức thơ bé của tuổi mười một khi cùng bố đến nghỉ hè ở vùng quê xa xôi này, khoảng thời gian mà tôi đã dành suốt nhiều năm để hồi tưởng sau cái chết của ông. Mọi thứ, mọi đường nét, mọi âm thanh mà tôi cố ghi nhớ giờ lại phơi ra trước mắt tôi, như một cuốn phim vậy. Tôi thật sự...
- Cậu chưa chết đâu – tôi vịn hờ cánh tay hắn.
- Nếu tôi chưa chết và đây là giấc mơ, thì tôi muốn vĩnh viễn được ở lại đây.
- Nhưng, Jake...! Đây không phải là cuộc sống, đây là mơ, là ảo mộng, là phi thực tế! Cậu sẽ chết thật nếu cứ ôm khư khư cái suy nghĩ đó.
Sấm chớp bất thình lình rền vang trên nền trời đã xám xịt tự bao giờ. Từng hạt mưa đầu tiên buông mình, rồi dần dần mưa tuông như thác đổ; khiến tôi không còn nhìn thấy gương mặt Jake rõ ràng nữa. Đoạn, hắn kéo tay tôi chạy thật nhanh dưới màn mưa lạnh ngắt.
- Cậu có thích âm nhạc không? - hắn gào lên qua âm vang ầm ầm của mưa.
- Có!!
- Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi rất tuyệt. Nhưng phải hứa với tôi một điều!
- Nói đi.
- Đừng bao giờ lặp lại câu nói ban nãy.
Chúng tôi tấp vào quán cafe được lấy cảm hứng từ thập niên 90 với bảng hiệu Betty&Patty. Quán sực lên hương cafe thơm nồng quyện vào mùi cỏ, đất và gỗ ẩm. Đứng dưới mái hiên, tôi và hắn, nhìn bộ dạng ướt như chuột lột và co rúm lại của nhau rồi bật cười. Cái lạnh khủng khiếp đến mức tôi không còn tin đây là giấc mơ. Hắn kéo tôi vào trong, và quán cafe mở ra trước mắt tôi khung cảnh rất ấm áp: không gian khá tối, nhiều bóng đèn hình oval phả màu vàng cam được dán rải rác khắp tường, các bàn đều chật kín chỗ khiến hương cafe, mùi mồ hôi lẫn mùi thức ăn đều đồng loạt nực nồng trước chóp mũi tôi. Đâu đó hướng mười giờ, lơ lửng những làn khói thuốc trắng đục cuộn vào nhau, rồi tan biến; lộ ra từng gương mặt bóng dầu của vài người đàn ông sau ngày làm việc mệt mỏi, đa số mọi người đều mặt trang phục rất giản dị với những tiếng cười và tiếng trò chuyện thân tình. Tiếng thùm thụp, như ai đập tay vào micro, vang lên khiến họ đều im lặng, chăm chú nhìn lên sân khấu có điểm xuyến những chùm đèn đa màu sắc ti li. Tôi thấy một nữ ca sĩ nhạc đồng quê cùng một người đàn ông đang ôm chiếc đàn guitar. Ông khẽ hất mái tóc màu nâu và mỉm cười. Tôi nhận ra người đang chơi đàn là bố Jake.
- Bố cậu cũng biết chơi guitar sao?
- Cả saxophone khi chơi jazz, trống khi chơi rock, piano thì ông không xuất sắc như guitar hay vĩ cầm, nhưng đủ để chơi một bản ballad khiến cậu mất ngủ.
Jake hồ hởi nói bằng tất cả tình yêu và lòng ngưỡng mộ mà tôi có thể cảm nhận trong ánh mắt hắn. Bất giác nghĩ đến chú Josh, tôi cảm thấy mình đang thua cuộc.
Vì không còn chỗ ngồi, chúng tôi phải đứng ở góc quán cùng với vài người khác cũng ướt như chuột lột. Ẩn hiện trong làn ánh sáng yếu ớt trên sân khấu, ngài Barker say mê đệm đàn cho ca sĩ nữ tóc vàng, và cách ông nhịp chân cho thấy ông đang sống trong từng giai điệu mình gẩy từ chiếc guitar, âm thanh tiếng đàn chính là nhịp tim, là tình yêu của ông. Khi bài hát Crazier kết thúc, cô ấy vui vẻ giới thiệu bố Jake sẽ phục vụ bài hát tiếp theo. Jake bé đang ngồi ở chiếc bàn cạnh sân khấu vỗ tay nhiệt liệt, ông Barker nháy mắt với nó khi kéo ghế ra giữa sân khấu. Tôi liếc sang Jake, và nhận ra đôi mắt hắn long lanh, chất chứa cùng lúc niềm vui và nỗi buồn.
- Cậu có biết những nhạc công vô danh như ông nếu trình diễn ở một quán bar ở thành phố sẽ bị đối xử như thế nào không?
- Có gì khác ở đây ư?
Jake nói, giọng không giấu được sự tức giận:
- Những kẻ đó họ hoàn toàn không quan tâm đến nhạc công chơi gì hay làm trò trống gì trên sân khấu. Họ bảo tiếng đàn của bố tôi như bò rống, rồi nói với quản lý thà mua một con bò về hát cho họ nghe còn hay hơn. Thế mà mấy ả tóc vàng hoe lên múa may, hát như rên thì họ lại coi đó là tuyệt phẩm. Đôi khi tôi nghĩ, nghệ thuật chân chính không phải được quyết định bởi tài năng mà là qua thị hiếu ngu xuẩn của khán giả.
Nghe hắn thì thầm bên tai, tôi nhìn quanh và hiểu vì sao Jake mang nặng tình cảm với nơi này đến mức bị nó đeo bám vào cả giấc mơ: hầu hết mọi người đều chăm chú lắng nghe ông Barker.
- Tôi thật lòng thấy bố cậu chơi đàn rất hay.
Một khoảng lặng len lỏi giữa chúng tôi.
- Cám ơn.
Tiếng đàn dạo đầu của bố Jake ngân lên, mượt mà, dịu dàng và tràn đầy tình cảm. Không khó để tôi nhận ra bản tình ca Tears in Heaven. Hắn và tôi thả lỏng người, đứng cạnh nhau và cùng đón lấy những giai điệu êm ái vào tai. Bấy giờ tôi mới để ý, ông Barker trông thật lãng tử với mái tóc dài tới ót, bồng bềnh cùng hàng ria mép được tỉa gọn gàng.