"Câu chuyện em sáng tác, Nhân vật nam chính có vẻ giống anh...Nhưng, nhân vật nữ chính, yêu anh ta đến suốt đời, thì không phải em, anh ạ..."
***
1h sáng.
Sms cuối cùng từ "Anh" :
"Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé...Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em thật lòng hơn anh...Anh xin lỗi...nhiều...."
Hương nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng, ngăn những tiếng vỡ òa nức nở...! Nhưng vô ích, nước mắt vẫn tuôn đầm đìa, nó nấc lên từng tiếng đau khổ. Có phải nó mất "Anh" rồi không? Không! Không được thế ! Nó muốn gào lên, muốn xé tan cái màn đêm u uất này. Nó điên cuồng, send tin nhắn cho anh :
"Đừng bỏ em!"
Nhưng tổng đài không báo chuyển...Bất lực, Hương chỉ biết khóc, cho đến khi mệt quá mà lăn ra ngủ...
Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng khiến Hương bàng hoàng tỉnh giấc. Đôi mắt nó sưng húp, nay lại nheo vào vì nắng chói chang, trông nó thảm vô cùng...Cổ họng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi rõ khuôn mặt Hương tiều tụy...Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộ dạng nó lúc này bi đát quá! Hương sợ hãi, kéo mạnh tấm rèm, che kín cửa sổ. Nó không cho nắng vào!
Nó bồi hồi..."Anh" đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nó không thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng anh nói chia tay, anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế...! Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!
Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với anh. Hơn nửa năm yêu nhau, bảo quên ngay làm sao được? Tất cả những gì Hương có thể làm lúc này, là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập tràn hình ảnh của anh. Bạn bè xót xa cho nó, nhưng chẳng ai giúp được gì. Hương vẫn phải sống, bằng kí ức chứ không phải hiện tại.
Nó như người mất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa, nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, vẫn 10h30 , nó nhắn tin chúc "Anh" ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ những tin nhắn chẳng bao giờ phản hồi...
Một ngày nọ, tan lớp học thêm lúc 7h tối, nó vừa bước chân ra khỏi cổng trường, thì thật bất ngờ, nó thấy anh đứng ngay phía trước, cách nó không xa lắm đâu. Nó thổn thức, suýt thì đã gọi tên anh. Nhưng chưa kịp mở miệng, chợt nó khựng lại. Lan - cô bạn cùng lớp học thêm của nó bước ra, leo lên sau xe, ôm anh tình tứ...Áp mặt vào bờ vai anh, như ngày xưa nó thường làm vậy, rồi cả hai lướt đi, ngay trước mắt nó. Nó cứ đứng im như vậy, rất lâu, cho đến khi "Anh" và cô bạn kia khuất bóng. Nước mắt ứ đọng trên mi, không thể khóc được nữa rồi...!
***
Nó bắt đầu tìm đến thư viện thành phố. Không phải để học tập, nghiên cứu như người ta, mà để nghe nhạc, đôi khi chỉ là ngồi im, trốn tránh. Thư viện là nơi yên tĩnh nhất, và cũng chẳng ai thèm đếm xỉa, làm phiền nếu chẳng may nó có khóc ngon lành ở đó. Và thế là, hôm nào cũng thế. Nó có mặt ở đó từ 5h đến 7h đóng cửa. Nó chọn góc khuất nhất, bên cạnh một cái cửa sổ không bao giờ mở. Cuốn tiểu thuyết trước mặt, nó đã mượn chỉ một cuốn đấy, cả tuần nay rồi mà chưa đọc hết. Nó còn đâu tâm trí ?
Hôm nay cũng vậy, cuốn sách vẫn để ngỏ, nhưng chưa một dòng chữ nào vào đầu nó. Đeo hearphone vào tai, volume mức 6, điện thoại nó lặp đi lặp lại những giai điệu :
"Now, you are leaving me.
Em sẽ không hoài nghi những ân tình, ngàn vì sao gọi tên anh, em chờ mong anh.Hỡi, gió ơi có bay về xa?
Hãy nói với anh rằng: người ra đi nơi đây nắng không về. Em ngồi đây, mãi mãi, đợi anh..."
Chìm đắm trong du dương, mắt nó lại cay cay, nó nằm gục mặt xuống bàn. Chợt có tia nắng chiều ấm áp hôn lên tay nó, làm nó giật mình ngẩng đầu lên. Một thằng con trai cao lêu nghêu đang ra sức mở cái cửa sổ già nua rít ken két ở chỗ nó. Đưa tay lau vội những giọt nước mắt tèm lem, nó rút tai nghe ra, cằn nhằn :
- Anh đừng mở cửa sổ có được không ạ?
Thằng con trai giật mình quay lại, ngạc nhiên :
- Ơ. Cửa của nhà em à?
- Không - Hương bực mình - Nhưng anh không thấy là đang nắng à?
- Nắng chiều muộn không làm đen da đâu em ạ - thằng con trai phì cười.
- Em không thích nắng! - Hương gắt nhẹ.
Thằng con trai ngây ra một lát, rồi cũng lên tiếng :
- Ừ thì đóng. Sao mặt em cứ khó đăm đăm thế ?
- Chuyện của nhà anh à? - nó phản bác.
Với tay đóng cánh cửa, thằng con trai quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó :
- Nhưng mà não hết cả lòng!
- Chả liên quan...
Hương tỏ vẻ khó chịu, giả vờ chúi đầu vào cuốn sách. Thằng con trai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó :
- Anh là Minh. Làm quen nhé?
- Ừm...
- Thế em tên gì?
- Ừm - Hương lơ đãng.
- Tên là "Ừm" á? Bố mẹ em vui tính thế?
Hương giật mình, bẽn lẽn :
- À nhầm...Hương. Linh Hương ạ.
- Tên chả hợp với người gì cả - Minh tủm tỉm.
- Ơ hay - Hương trố mắt - Kệ em chứ. Không hợp chỗ nào?
- Tên thì rõ là hay, cái mặt thì...
- Mặt làm sao? - Hương cáu.
- Mặt thì cứ như..."Hot girl Hoa Quả Sơn" ý...
Hương trợn mắt :
- Anh bảo em giống khỉ á?
- Em tự nói đấy chứ. Kể ra thì cũng thông minh phết.
Hương làu bàu :
- Đẹp lắm ấy mà chê người khác.
Minh nhăn nhở :
- Cười phát anh xem nào - mồm nói, tay kéo miệng Hương ra tới tận mang tai - Đấy, giống người hơn rồi ấy.
- A a a a a a a a a a a ! - Hương kêu thất thanh - Đau! Anh bị điên à?
Minh thả tay ra, lè lưỡi :
-Điên thì mới nói chuyện với em còn gì.
- Vầng - Hương bĩu môi - lâu lắm mới gặp được thằng điên như anh!
Minh bật cười :
- Điên như anh em có phấn đấu 10 năm nữa cũng không được!
Thấy Hương im lặng, nó lại bắt chuyện :
- Em đến đây làm gì?
- Thế anh đến đây làm gì? - Hương vặn vẹo.
- Anh tìm ít tài liệu, năm nay thi lại Đại Học...
- À ra thế - Hương mỉa mai - tưởng giỏi lắm, ai ngờ năm ngoái "toạch"...
- Không. Năm ngoái anh đi du học...
- Sao không ở bển luôn đi, về làm gì?
- Hờ...Anh thích thế ấy.
- Đúng là điên mà...
Minh trầm ngâm :
- Thực ra...Năm ngoái anh đang học dở bên Pháp, thì bố anh bị tại nạn và...qua đời...
Hương quay sang Minh, đôi mắt mở to. Thấy Minh lảng đi, nó bối rối :
- Em xin lỗi...
- Ừ không sao - Minh nói nhỏ - Anh về Việt Nam học cho mẹ còn được nhờ. Với cả người Việt dùng hàng Việt thôi.
Minh lại đùa được ngay. Hương cười, nụ cười hiếm hoi kể từ hai tuần nay :
- Anh hay thật ý!
Minh đổi chủ đề :
- À mà...Hình như em đang có chuyện buồn đúng không?
- Vâng...Sao anh biết ? - Thở dài.
- Dự thế - Minh nháy mắt.
- Dự chuẩn rồi đấy - Hương cười chua xót.
- Người yêu đâu mà không tâm sự sinh sự?
- Chết rồi...
- Làm sao chết?
- Trèo cây ớt, ngã, chết...
- Kết thúc có hậu đấy - Minh phá lên cười.
- Em đùa...- Hương cụp mắt.
- Thế buồn chuyện gì? Cứ mạnh dạn trình bày đi, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp...
Hương nhăn mặt :
- Em buồn thật mà.
- Vì sao?
- Bị...đá.
- Đau lắm không?
- Đau - Hương thở hắt ra.
Nhắc đến chuyện đó, Hương lại thấy lòng nao nao. Nó cúi gằm mặt xuống, Minh nhẹ nhàng :
- Em còn yêu người ấy không?
- Có...- Hương rụt dè.
- Níu đi, kéo đi...
- Tuột rồi, người khác nhặt rồi...Hì...
- Đòi lại.
- Mặt em mỏng...
- Là sao?
- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng...- Hương nghẹn ngào.
Minh bật cười :
- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.
- Vầng...
- Thế em...có hận người đó không?
Hương quay sang nhìn Minh, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :
- Có...
- Muốn trả thù không?
- Muốn...
- Biết cách trả thù không?
- Không...
Hương ngập ngừng, ngước mắt nhìn Minh như thỉnh cầu.
- Anh nói cho em đi?
- Đó là...Hãy sống tốt hơn nó, để nó phải hối hận em ạ.
Hương ỉu xìu :
- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.
Minh đứng dậy vươn vai :
- Haiz...Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải...mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý...
- Dạ...
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, Minh giục :
- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.
- Vâng.Hương ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt Minh gọi giật lại :- Này..!- Sao hả anh?Minh vẫy vẫy tay :- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!- Vâng - Hương cười híp mí.Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Minh lại khiến Hương nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, không phải dùng thuốc ngủ...