2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Về nơi nắng không đến

14-06-2016
A
A
A
A



***



Ngày hôm sau, Hương háo hức đi thật nhanh đến thư viện. Vẫn chỗ ngồi đó, khung cửa sổ đóng chặt, tối om. Không thấy Minh đâu, Hương tiu nghỉu, lại gục mặt xuống bàn. Chợt có tiếng "Bộp" rõ to sát bên tai Hương, giật mình, con bé ngước lên.

- Ah! Anh Minh!

Minh kéo ghế ngồi xuống :

- Này! Muốn đi ăn kem không?

- Dạ? - Hương ngơ ngác.

- Đi ăn kem cho hạ nhiệt.

- Ok! - Hương thích thú - Lâu lắm rồi mới có người mời đi ăn.

- Em ăn tham lắm hả? - Minh đùa.

- Tham cái đầu anh ý. Đi thôi...

Hương phấn khích. Ngồi sau xe Minh, tóc nó bay bay, gió vờn tóc nó như những đứa trẻ tinh nghịch. Hai đứa huyên thuyên đủ điều, như thể đã thân thiết từ rất lâu rồi vậy.

Quán kem đầu hè không đông lắm. Hương gọi to :

- Cô ơi cho cháu 2 ly kem Swensens, nhiều chocolate ạ...!

Minh vờ nhăn mặt :

- Chơi bời thế! Kem đấy mặn chết được ý...

- Ơ cái anh này, kem ngọt mà...

- Nhưng mà nhìn menu kia kìa, 60k một ly, không biết em thấy thế nào chứ, lưỡi anh nó chát xin xít rồi đây này.

Hương khúc khích :

- Cho anh chết. Ai bảo dụ dỗ cơ...

Từng thìa kem mát lạnh, ngọt ngào tan nhanh trong miệng nó, nỗi buồn cũng theo đó mà trôi bớt xuống dạ dày. Minh ngồi nhìn Hương thưởng thức ly kem một cách ngộ nghĩnh, không chớp mắt. Nó thấy Hương trẻ con quá chừng..!

- Ơ. Anh không ăn à? Kem chảy hết bây giờ?

- À ừ...- Minh lúng túng - Anh nhìn em ăn cũng được. Kẻo lát em gọi thêm vài ly nữa thì anh đến nước về nhà cạy tủ cắm sổ đỏ.

- Á à! Trêu em!

Rồi Hương tự nhiên, xúc một thìa kem từ ly của Minh, ấn vào miệng thằng bé :

- Ăn đi này.

Bị bất ngờ, Minh không kịp phản ứng, miệng nó nhoe nhoét chocolate. Nó ngại ngùng rút khăn giấy lau lấy lau để. Hương bò lăn ra cười. Mặt Minh đỏ rần rần.

 

Đột nhiên, cánh cửa quán hé mở. Một đôi nam nữ bước vào. Miệng Hương đang ngoác ra vì cười, chợt như cứng lại. Nó thốt lên khe khẽ :

- Anh!

"Anh" đang đi cùng Lan, người yêu mới, tay trong tay, hạnh phúc. Ánh mắt Hương ngây dại...Chợt, cô bạn ấy nhìn thấy Hương, thì thầm điều gì đó vào tai "Anh", rồi bước nhanh đến bàn Hương đang ngồi :

- Chào ấy!

Hương cố rặn một nụ cười xã giao :

- Ừm..! Chào ấy.

Không để Hương đợi lâu, Lan lên tiếng :

- Hương này... Thực sự tớ không vui khi biết là ấy suốt ngày lên blog viết này viết nọ về người yêu tớ, lại còn đêm nào cũng nhắn tin làm phiền anh ấy, dù biết anh ấy rất khó chịu, và sẽ không bao giờ trả lời...

- Tớ...

- Đừng giải thích gì cả. Tớ chỉ muốn nói với ấy rằng, từ nay, buông tha cho Duy đi. À, còn bạn trai mới đây hả? Đẹp đôi đấy. Chúc 2 bạn hạnh phúc và đừng làm phiền bọn tớ nữa...Được không?

Nói rồi, Lan kéo tay "Anh" đi thẳng. Hương ngồi im, không phản ứng, nước mắt ứa ra khổ sở. Nó cứ nhìn chằm chặp vào ly kem đang chảy ra gần hết. Minh lo lắng lay lay vai nó :

- Hương à...Em sao thế?

Hương òa khóc, nức nở, không thành tiếng. Minh cuống cuồng an ủi :

- Thôi...đừng...Ngoan nào...Đừng khóc...

Hương gục vào vai Minh, nước mắt ướt đẫm áo. "Anh" liếc qua nó, ái ngại, nhưng rồi lại quay đi, rất nhanh...

Buổi đi chơi với Minh đang vui vẻ, bỗng sự xuất hiện của "Anh" làm tất cả như tan thành mây khói. Hương trở lại với trạng thái thất thần như thường có. Khuôn mặt nó lại lầm lì, xám xịt. Minh rụt rè đề nghị :

- Về nhé?

- Vâng - Hương đáp nhẹ như gió.

***

Hương ghét màn đêm. Nó làm Hương nhớ đến "Anh" khủng khiếp! Bốn bức tường vây quanh Hương âm thầm nhìn nó khóc. Không biết Hương đã hết bao nhiêu nước mắt vì "Anh". Hương bày la liệt trên giường những kỉ niệm : là con mèo bông "Anh" tặng hôm Noel, là nhẫn đôi hiện "Anh" cầm một chiếc, là tấm thiệp xinh xắn tự tay "Anh" làm ngày sinh nhật, là những bức ảnh hai đứa chụp chung, nụ cười "Anh" ngập tràn hạnh phúc...Hương sẽ vứt hết, đốt hết, nó thề! Nhưng...phải qua đêm nay. Nó mệt nhoài, thiếp đi trong quá khứ, bên tai còn vang lên những giai điệu trầm ấm :

"Về nơi nắng không đến, tìm những cảm giác không tên

Những im ắng trong đêm, những khoảng vắng đọng lại trong em...

Về với những cơn mưa thật buồn lắng đọng lại không quên

Về với gió mây, đưa những cảm xúc theo cỏ cây

Về lại nơi tình yêu bắt đầu khi những sóng gió chưa bao giờ đến..."

Nhiều ngày sau, Hương sống như một cái bóng. Tan học là về thẳng nhà, không la cà quán xá, không đến cả thư viện. Nó lao đầu vào học cho quên hết sự đời. Nó khép kín hơn bao giờ hết. Lẳng lặng và u uất, hầu như không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào. Đôi khi, nó trộm nghĩ đến cái chết...

Một ngày nọ, bỗng như nhớ ra điều gì đó, Hương bật dật, chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Nắng chiều vẫn gay gắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Hương xồng xộc lao vào thư viện, lướt mắt qua chỗ ngồi quen thuộc, nó vui mừng :

- Minh!

Minh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Hương, nó mỉm cười không hề ngạc nhiên :

- Chào cô gái!

- Hôm nào anh cũng đến đây à? - Hương bước vào, thắc mắc.

- Ừ, hôm nào anh cũng đợi em...

Lặng yên một lát, Hương lên tiếng :

- Em nghĩ kĩ rồi Minh ạ, từ nay em sẽ sống khác. Em sẽ...trả thù, anh dạy em đi...!

 

Hương ngồi xuống bên cạnh Minh, nó đưa mắt chờ đợi.

- Em muốn...viết lại cuộc đời mình không?

- Là thế nào hả anh? - Hương nghiêng nghiêng đầu.

- Nghĩa là, viết một câu chuyện về chính em ấy. Về những vấp ngã, và cách em đứng dậy đầy kiêu hãnh?

- Em dốt vắn lắm...- Hương xị mặt.

- Ồ không - Minh xua tay - Đừng nghĩ đến cách hành văn, hãy viết bằng cảm xúc, như là em đang viết Nhật kí ấy. Có lẽ cách này không giúp em quên được hoàn toàn, nhưng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều...

- Vâng!

Hương nhoẻn miệng.

- À mà, em quên mất. Cho em số điện thoại của anh đi...

***

Mấy ngày hôm nay, tinh thần Hương đã có bước tiến triển rõ rệt. Nó không còn vác bộ mặt đưa đám tới lớp, lại xà vào buôn chuyện tưng bừng với mấy con vịt bàn dưới. Đêm đến, lạch cạch bàn phím online chat chit với Minh. Minh toàn làm nó bất ngờ, vui vẻ. Một lần, Minh hỏi nó :

- Hương này...

- Dạ?-

Em yêu anh không? Hehe...

- Không! - Hương lém lỉnh.

- Không yêu anh thì...chó nó yêu... :-

- Hahahahahahahaha...

Hương cười nghiêng ngả. Lâu rồi nó mới vui như thế.

Hằng ngày, cứ đều đặn, 5h Hương có mặt ở thư viện đợi Minh. Minh sẽ đến cùng ôn bài với Hương, giúp nó giải quyết những bài toán khó chỉ trong vài phút. Và chỗ ngồi bên cửa sổ đóng kín quen thuộc là nơi không hề thay đổi. Có lần, Minh thắc mắc :

- Sao lúc nào em cũng chọn chỗ ngồi này vậy? Nó có gì đặc biệt à?

Hương ngẩn ngơ suy nghĩ mãi, hồi lâu, nó bảo :

-Vì đây là nơi... nắng không đến...

Minh thở dài ngán ngẩm :

- Em sống trong bóng tối quen rồi à?

- Vâng ạ.

- Kiểu gì cũng có ngày anh phải mang em phơi bày ra anh sáng.

- Đố anh đấy.

- Đừng có thách nhà nghèo mút tay...

- Tởm quá đấy Minh ạ...!

Hương cười ngặt nghẽo. Thời gian khiến nó và Minh trở nên gần nhau hơn, không còn khoảng cách. Minh vừa là anh, vừa là bạn, vừa là trung tâm tư vấn, vừa là cái gì đó đối với Hương, rất khác biệt...

***

2 tháng sau, sát cái ngày cả Hương và Minh đều phải chuẩn bị cho kì thi đại học cam go, Hương gọi điện rủ rê :

- Minh Minh! Đi cafe không anh?

- Em đừng gọi anh là Minh Minh....Nghe điêu lắm.

- Kệ em! Thế anh có đi không?

- Có.

- Có thì luôn và ngay đi chứ lại.

Lại một buổi chiều đầy nắng...Quên nói rằng, Hương đã không còn sợ nắng...chẳng biết tự khi nào nữa. Có hôm, nó còn đứng bên cửa sổ, đưa bàn tay nhỏ xinh hứng lấy ánh nắng nhạt nhòa, nheo mắt ngắm nhìn những hạt bụi li ti đang chuyển động vội vàng trong không khí.

Hương vẫn trung thành với Rex Cafe từ ngày còn yêu "Anh", đến bây giờ nó cũng không có ý định thay đổi "địa bàn hoạt động". Minh ra quầy gọi đồ uống, Hương ngồi trên ghế, đầu lắc lắc theo tiếng nhạc, hồn nhiên như cách đây vài tháng. Bỗng, một bàn tay rụt rè đặt lên vai nó. Hương quay lại, ngỡ ngàng :

- "Anh"..?!!

Hương đứng phắt dậy, nhìn anh dò xét. Anh cúi đầu, nói nhỏ :

- Hương...anh xin lỗi...

Nó kinh ngạc. Trái tim như bắn ra khỏi lồng ngực.

- Anh biết anh sai rồi. Rời bỏ người yêu mình để đến với người mình thích...quả là một quyết định hết sức nông nổi, thiếu chín chắn. Anh biết em đã rất buồn, anh biết em vẫn còn....yêu anh...Anh đã đọc những gì em viết trên blog cách đây vài ngày...Và...Em có thể cho anh một cơ hội nữa, được không?

Tai Hương như ù đi. Nó vẫn nhìn anh trân trối, đôi mi run rẩy. Đúng lúc ấy. Minh quay lại bàn, Minh ngơ ngác, cảm giác như mình là người thừa trong cuộc đối thoại này, nó định bụng sẽ đi ra ngoài cho hai nguwoif nói chuyện. Hương chợt bừng tỉnh, nó hít vào một hơi thật sâu, thở ra cũng thật mạnh :

- Anh ạ...

↑↑ Lượt xem: 152
<< 1 2 3 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
Insane