Lang thang bước đi về trên con phố cũ Hà Nội buổi cuối hoàng hôn, Linh thấy lòng mình nhẹ nhõm, thênh thang, mênh mông một nỗi buồn như ngày Huy chưa đến. Chỉ khác là ngày hôm nay cô mang thêm một vết thương lòng không bao giờ nhạt được của ngày chia tay.
***
Tối hôm ấy, sau khi đi làm về Linh phải qua nhà chị họ dự tiệc sinh nhật của cháu nên về muộn. Lúc Linh ra về cũng đã khuya, tầm khoảng 10 giờ đêm, lúc này trên đường cũng đã thưa người đi lại, nhưng chỗ Linh ở gần nhà chị họ nên cô không quá lo lắng. Linh chạy xe rẻ vào ngõ hẻm nhỏ sắp tới phòng trọ của mình, cô giật mình khi nhìn thấy một thanh niên đang ngồi dựa vào bờ tường cạnh cổng trọ của cô giống như mệt hay là bị gì đó. Linh hơi sợ nhưng cô cũng xuống xe lại gần xem sao, nhìn thấy trên áo người thanh niên có vết máu cô định hét lên. Bàn tay của người thanh niên đó nhanh chóng giữ miệng cô lại:
- Đừng hét, xin hãy giúp tôi. Điện thoại của tôi bị hỏng rồi không gọi cho ai được.
Linh nhìn sang bên cạnh, chiếc điện thoại đã bị đập nát, cô hiểu ra đôi chút vấn đề, cô nói:
- Để tôi đưa anh đi gặp bác sỹ.
- Không, bây giờ thì không được, xin hãy đưa tôi về nhà cô, sau đó sẽ tính tiếp.
Linh không biết phải làm thế nào nhưng nhìn vết thương đang chảy máu của anh cô không thể đứng nhìn. Cô lặng lẽ đưa anh vào phòng trọ của mình, thật may lúc đó mọi người đều ở trong phòng nên không ai biết việc đó.
Anh hỏi xin cô ít bông băng vết thương, nhưng không được rồi vết thương của anh đang chảy máu, không cầm máu được. Linh không biết phải làm thế nào, cô lại cũng không phải là bác sỹ, cô rất sợ:
- Không được rồi tôi phải đưa anh đi gặp bác sỹ thôi, cứ như thế này anh sẽ chết mất.
- Không, không được... Anh ta vừa thở mệt nhọc, đau đớn vừa nói.
- Vậy tôi phải làm sao, vết thương của anh đang chảy máu.
Linh dường như rất hoang mang cô đứng nhìn anh khuôn mặt đầy lo lắng, nhận ra điều đó trên khuôn mặt Linh, cậu ta nhẹ nhàng:
- Cô đừng lo, tôi không dễ chết vậy đâu. Cô cho tôi mượn điện thoại được không? Và đây là chỗ nào vậy?
- Số 23, Nguyễn Biểu.
Cậu ta cầm điện thoại gọi cho ai đó bảo đến đón mình, 15 phút sau có người tới ngoài cổng gọi lại. Linh ra đón thấy hai người thanh niên khác vào đón anh ta, nhìn thấy bạn mình như vậy cả hai hốt hoảng:
- Cậu.. sao thế này, sao không gọi chúng tôi.
- Không sao, điện thoại mình hỏng rồi không gọi được. Thôi cảm ơn cô bé chúng tôi đi.
Đi ra đến cổng cậu ta quay lại:
- Chuyện đêm nay xin đừng cho ai biết.
Linh chỉ đứng im lặng gật đầu, chờ họ đi cô quay trở về phòng, thu dọn chỗ dính máu lúc nãy mà anh ta ngồi. Cô chợt nghĩ sao tự nhiên mình lại tốt bụng thế lỡ như đó là người xấu thì cô biết làm thế nào. Bất giác Linh chợt thấy rùng mình và rất sợ. Nhưng may thay họ đã đi khỏi phòng cô. Thu dọn lại phòng cô nhìn thấy một thứ gì đó, cô xem kỹ là chứng minh nhân dân của công an: Nguyễn Quốc Huy, sinh ngày 20 tháng 10 năm 1991. Nhìn lên tấm ảnh trên thẻ đúng là của người lúc nãy. Cô chợt giật mình, thì ra là cảnh sát. Nhưng mà cô chợt nghĩ, bây giờ sao trả lại cho anh ta đây? Linh cất cẩn thận vào túi và nghĩ có lẽ ngày mai cô sẽ mang đến đồn cảnh sát.
Trưa hôm sau, khi đã tan tầm giờ làm cô đến chỗ của công an tỉnh gặp một người đang gác cổng:
- Xin lỗi cho em hỏi ở đây có ai tên Nguyễn Quốc Huy không, em muốn gặp anh ấy có tý việc được không ạ?
- Xin lỗi chị nhưng chị với anh Huy đó là thế nào, nếu chị muốn gặp chị có thể gọi anh Huy ra.
Anh lính gác nhẹ nhàng đáp lại lời Linh. Cô không biết phải nói sao, cô chỉ lắc đầu:
- Dạ không, em không có số anh ấy. Thôi thì em nhặt được cái này mong các anh tìm trả lại giúp.
Linh đưa chiếc thẻ ngành về phía anh lính gác, từ tròn mắt ngạc nhiên đến bất ngờ. Anh lính gác nhìn Linh:
- Cảm ơn em, anh sẽ trả lại, em tên gì người ở đâu cho anh biết thông tin được không.
Linh lại lắc đầu và đi về:
- Dạ thôi, em chào anh.
Sau khi mang trả vật lại cho chủ cô dường như cũng quên đi chuyện đó. Rồi một hôm sau khi tan giờ làm cô vừa dắt xe ra tới cổng có tiếng chuông điện thoại reo:
- Alo, Linh phải không?
- Dạ vâng, xin lỗi nhưng cho hỏi ai đây ạ?
- Anh là người từng mang phiền phức tới cho em đây, em qua bên quán café "Điểm Hẹn" đối diện chỗ làm của em được không? Cho anh xin gặp em một lúc. Vậy nha, anh chờ.
- Dạ, nhưng.. tút.. tut..
Linh chưa kịp nói gì đầu dây bên đã tắt, cô thấy lo lắng vì không biết người nào mà lại biết cả số điện thoại và chỗ làm của cô. Đi qua quán cafe đối diện bên đường Linh vừa bước vào trong quán:
- Linh.. Qua đây đi.
Linh nhìn sang cô nhận ra đó là người đêm hôm đó cô đã đưa về phòng băng bó vết thương. Hôm nay anh khác hẳn, không giống vẻ mặt đau đớn, nhăn nhó mà cô nhìn thấy trước đó, anh cười rất hiền và ấm áp. Linh dường như có chút ngẩn ngơ.
- Em ngồi đi, chắc nhớ anh chứ. Em nhặt được chứng minh nhân dân của anh nên chắc không nói em cũng biết rồi. Còn đây là đồng nghiệp của anh, Phong.
- Chào em, chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Phong cười.
- Chào hai anh.
Linh cúi đầu chào hai người rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đã được Huy kéo sẵn. Linh hơi bất ngờ vì không nghĩ Huy sẽ đến tìm cô như thế này, cô không biết nên nói gì vào lúc này:
- Sao hai anh biết em ở đây?
- Nghề của anh mà. Huy cười.
Huy và Phong nói chuyện nhẹ nhàng, vui vẻ khiến Linh cảm thấy bớt ngại ngùng và thoải mái hơn hẳn. Linh cũng chia sẽ về công việc cho hai người cùng nghe. Một cuộc nói chuyện mà trong suy nghĩ của Linh chưa bao giờ cô nghĩ đến, một sự bất ngờ đến trong trái tim cô.
Sau buổi gặp mặt hôm đó điều khiến Linh nhớ nhất chính là nụ cười ấm áp của Huy. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai vì cô cứ thấy bạn bè cô yêu không trọn vẹn, thấy đàn ông hay lừa dối nên cô cứ mãi chọn cuộc đời cô đơn đến bây giờ. Nhưng ngày hôm nay cô không nghĩ mình lại vấn vương nụ cười đó. Những ngày sau đó thỉnh thoảng là những tin nhắn của Huy. Cuối tuần rảnh rỗi Huy thường rủ cô đi dạo chơi. Huy cũng kể cho cô nghe về đôi chút công việc của mình, Linh cũng hiểu nhiều hơn về cuộc sống của anh. Ở bên anh càng lâu cô thấy Huy không giống như những người đàn ông mà bạn bè cô từng kể. Huy nhẹ nhàng, chu đáo, tốt bụng, rất gần gũi và biết quan tâm người khác. Anh cũng có chút khiếu hài hước nữa nên ở bên anh Linh luôn thấy thoải mái và vui vẻ. Vì công việc của Huy bận rộn nên thời gian gặp gỡ của hai người thường chỉ là ngày nghĩ cuối tuần. Nhưng cũng có những lần đang đi ăn, đi chơi, nhận điện thoại của cấp trên Huy lại phải vội vàng về trước. Nhưng Linh không bao giờ trách anh vì cô cũng hiểu công việc của anh là như vậy.
Linh biết sau những ngày tháng này cô nhận ra mình đã phản bội lại lời thề của bản thân và đã yêu anh. Có lẽ Huy cũng nhận ra tình cảm của Linh nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô.
Một buổi tối cuối tuần như thường lệ, Linh lại im lặng khi đi bên anh dọc theo con phố cổ. Nghe anh tâm sự và kể cho anh nghe những câu chuyện cô trải qua trong cuộc sống, công việc mỗi ngày. Huy cũng tâm sự nhiều về những khó khăn trong công việc của mình. Huy hỏi Linh:
- Em đã từng yêu ai chưa?
- Em rất ghét đàn ông vì chỉ thấy toàn người bội bạc nên không thể yêu ai được.
- Vậy bây giờ em cũng chưa yêu ai sao?
Linh muốn thú nhận với anh rằng mình đã yêu một người nhưng có điều gì đó từ lòng kiêu hãnh của cô lại níu giữ lại và cô chỉ im lặng nghe những tâm sự của Huy:
- Anh cũng đã yêu một người con gái, nhưng anh không biết phải làm thế nào, ngày mai của anh sẽ ra sao, anh cũng không biết liệu mình có mang lại hạnh phúc được cho người con gái đó hay không? Nên anh cũng do dự.
Nghe những gì Huy nói cô thấy lòng bất chợt nhói đau, vậy là Huy đã yêu người khác và tình cảm của cô cũng chỉ là của riêng cô mà thôi.
- Nếu anh đã yêu ai, em hy vọng anh sẽ đủ can đảm nói ra cho người ấy biết, biết đâu được cô ấy cũng yêu anh.
Linh động viên Huy, anh quay lại nhìn cô và cười. Huy lại cười bằng chính nụ cười đã giết chết trái tim cô để giờ đây đi bên anh cô chỉ là một người bạn. Nhưng cô ước, chỉ ước mỗi phút giây bên cạnh anh là mãi mãi dù đó là nhiều hay ít.
- Có lẽ sau khi kết thúc chuyên án này anh sẽ thổi lộ với người con gái ấy.
Nghe Huy nói vậy Linh gật đầu ủng hộ, tạm biệt anh ra về cô thầm chúc anh và người anh yêu sẽ hạnh phúc. Có lẽ cô cảm thấy điều hạnh phúc nhất trong đời mình là được gặp Huy, cô sẽ không hối hận vì đã dành tình cảm của mình cho một người như thế. Nhưng có một điều mà Linh không biết khi cô quay lưng đi vào trong cửa Huy vẫn đứng đó nhìn theo. Có lẽ anh lo sợ về ngày mai..
Ba ngày sau trôi qua, Linh không nhận được tin nhắn nào từ Huy nên cô rất buồn. Nhưng cô nghĩ có lẽ anh bận công việc nên không nhắn tin cho cô được. Buổi sáng ngày thứ tư, Phong đến phòng đón cô khiến cô rất ngạc nhiên:
- Hôm nay em xin nghỉ, đi với anh một lát được không?
Tuy có chút ngạc nhiên nhưng với Phong cô nghĩ không có chuyện gì lớn nên đã xin nghĩ và đi theo Phong. Phong chở cô đến một nơi rất đông người và hình như nhà đang có người mới mất. Cô nhìn thấy có nhiều cảnh sát đứng từ phía ngoài vào, theo Phong đi vào bên trong chợt cô thấy tim mình đập mạnh hơn, cảm giác bất an, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.