Đứng giữa căn nhà, từng dòng chữ hiện ra trước mắt cô rất rõ ràng không thể là mờ ảo: "Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Quốc Huy". Bên dưới là di ảnh của anh với bộ quân phục khiến Linh sững sờ. Đôi chân cô không còn đứng vững đã khụyu xuống, nước mắt bắt đầu rơi, cô thấy mình như không còn thở được nữa. Mọi thứ sao nó lại như thế này? Cảm giác như đất trời sụp đổ, hai tai cô ù đi không còn nghe thấy người khác nói gì nữa. Phong đỡ cô dậy:
- Em có biết điều Huy mong muốn nhất là gì không? Là chuyên án này kết thúc cậu ấy sẽ có thể thổ lộ được với người con gái mình yêu. Là một trinh sát hình sự cậu ấy hiểu rõ những nguy hiểm luôn ở quanh mình. Chuyên án này lại liên quan đến tội phạm nguy hiểm nên cậu ấy đành phải giữ lời yêu lại không dám nói. Cậu ấy rất yêu em nhưng vì sợ nếu có điều gì sẽ khiến em đau khổ nên đã không nói. Nhưng không ngờ chuyên án đã kết thúc nhưng cậu ấy lại không thể trở về...
Lời Phong nói rõ ràng từng câu một, Linh không biết phải làm gì trong lúc này nữa, dù không muốn nhưng nước mắt cô cứ rơi thật nhiều...
Đã ba tháng kể từ ngày Huy hy sinh, Linh vẫn một mình lang thang trên con phố cổ. Cô nhớ về những kỷ niệm hạnh phúc ngày bên anh, biết phải làm sao bây giờ khi bên cuộc đời cô không còn anh nữa, cô không biết ai sẽ lại mang đến cho cô được những tiếng cười như ngày còn có anh.
Lạc lõng một mình giữa con phố chỉ làm Linh thêm nhớ, thêm đau và cô biết bây giờ cô sẽ lại trở về với những tháng ngày làm bạn với cô đơn, những ngày mà anh chưa đến...
Ngọc Ánh
.