Anh đã vì cô mà đến Saigon, chơi vơi trong vô định giữa thành phố xa lạ này trong ba năm qua không hẳn là vì sự nghiệp mà còn vì một hy vọng tìm được Shally. Bao nhiêu công ty thời trang, bao nhiêu chương trình thời trang, anh đều có mặt, tìm kiếm vậy mà vẫn như bóng chim tăm cá. Lại một mùa giáng sinh nữa trôi qua, niềm tin của anh lại vơi đi một chút.
Có tiếng chuông điện thoại, tin nhắn của xếp, yêu cầu anh duyệt cho xong hồ sơ nhân sự để lên lịch hẹn vào ngày mai. Trở lại công việc thôi, chỉ có bốn người đạt yêu cầu cho vị trí trưởng phòng quảng cáo, anh cầm đại một bộ hồ sơ, lật cho có lệ, chợt một tấm hình 3 x 4 rơi ra, anh như không tin vào mắt mình, Shally của anh kia rồi, dù chỉ gặp cô ấy trong một thời gian rất ngắn, nhưng gương mặt của nàng thì luôn in đậm trong lòng anh. Chúa đã nghe thấu lời cầu nguyện của anh chăng. Anh nén hồi hộp, đọc kỹ từng dòng trong lý lịch, chắc là nàng rồi, giác quan mách bảo anh rằng không thể là ai khác ngoài nàng.
Anh run run cầm điện thoại và bấm số. Đầu dây bên kia có tiếng: ... alo Shally nghe!!!!
.