Insane
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Sao Chổi, anh yêu em!

14-06-2016
A
A
A
A

Cô như một đóa hồng rực rỡ và kiêu hãnh. Cô chẳng thuộc về ai, và cũng chẳng ai thuộc về cô. Nhưng sự kiêu hãnh đó không giúp cô thoát khỏi sự cô đơn. 

***

Tớ xóa nhé

Xóa đi hình ảnh cậu trong mắt tớ

Tớ bỏ thôi

Bỏ lại ký ức ngọt ngòa Tớ và Cậu

Tớ quên nhé

Quên dần hạnh phúc ta từng có

Tớ đi rồi

Đi trong nước mắt để cậu mỉm cười

Hạnh phúc nhé – Người lạ từng quen

Tin nhắn được gửi đi vào lúc 21h30. Không giống như mọi khi, anh phải chờ rất lâu mới nhận được tin nhắn hồi âm của cô. Ba phút sau có tin nhắn báo về, vỏn vẹn bốn chữ từ cô. Ngắn gọn nhưng đầy đủ ngữ nghĩa làm bất kỳ ai đọc cũng thấy được sự kiên định trong từ câu chữ của cô:

- Ừ. Dừng lại thôi anh

- Dừng lại thật sao em?

- Em mệt mỏi rồi. Dừng lại thôi. Em cũng đã suy nghĩ nhiều rồi.

- Vì vậy mà lâu nay em lạnh nhạt với anh. Em không có đủ can đảm để nói với anh. Em muốn để anh là người kết thúc.

- Dừng lại thôi anh nhé. Từ giờ đừng gọi điện, nhắn tin cho em nữa. Hãy xem như ta chưa từng là gì của nhau.

Anh và cô chia tay như vậy đấy. Anh không hiểu vì sao lại gửi dòng tin nhắn đó cho cô vào cái buổi tối hôm đấy. Một phút suy nghĩ bồng bột hay là lúc anh chợt tỉnh sau những ngày dài anh cố ru mình trong mối tình mà anh vẫn luôn khát khao có một cái kết đẹp. Không biết lí do gì nhưng giờ đây anh đã thực sự mất cô. Anh lê từng bước lên trên tầng thượng, đưa mắt nhìn ra xa về phía có ánh đèn sáng của tòa nhà lottel mới được xây lên. Gió mùa thu khe khẻ thổi len lỏi vào tà áo mỏng. Anh đau, nỗi đau của một người mất đi một phần cuộc sống của mình vậy. Anh đã chuẩn bi sẵn sàng để đón nhận ngày này nhưng anh không ngờ nó đến với anh nhanh như vậy. Anh ngồi thu mình lại, ôm lấy đôi chân mình nhưng cũng không làm ấm hơn cái lạnh trong anh. Anh không biết mình ngồi như vậy bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy là khi trời đã sáng. Hóa ra hôm qua anh đã ngủ quên ở trên tầng thượng này.

Những ngày sau đó anh đã tìm mọi cách liên lạc với cô. Nhưng cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh. Chặn số, khóa face, vậy là anh và cô giờ đây chỉ như hai người xa lạ. Các duy nhất là anh đến tìm cô. Anh bỏ hết công việc, đi hơn 200km lên tìm cô. Nhưng cô chỉ nhờ em gái nói lại với anh, bảo anh hãy về đi. Vậy đấy, lần thứ 3 anh và cô nói lời chia tay. Lần cuối cùng để chấm dứt tất cả cho mối quan hệ giữa hai người.



Lần đầu cô nói chia tay anh vào một buổi chiều cuối đông với cái nắng hanh heo khô ráp. Anh nói với cô. Nếu chỉ vì khoảng cách thì đừng nên quyết định như vậy. Yêu nhau thì cùng nhau cố gắng rồi sẽ vượt qua thôi, khoảng cách kia chẳng còn là trở ngại nữa. Anh muốn cô hãy nắm chặt tay anh, nhìn về phía trước, ở nơi đó có anh - anh vẫn đang vững bước chỉ để mong một ngày hai đứa được hạnh phúc bên nhau. Cô khóc. Cô xin lỗi anh vì phút yếu lòng của mình mà làm anh buồn. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về cô: " Ngoan nào, đừng khóc nữa. Lần sau đừng nghĩ vậy nữa nhé. Chúng ta cùng nhau cố gắng, được không em". Cô ngước lên nhin anh gật đầu rồi lại gục đầu vào lồng ngực anh. Siết chặt lấy cô trong vòng tay như không muốn để mất cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen mượt với hương thơm nhẹ nhẹ, hít một hơi thật sâu, anh đưa mắt nhìn về phía xa xôi vô định.

Lần thứ hai là anh chủ động nhắn tin nói chia tay cô.

- Hình như giờ đây anh không còn quan trọng với em. Nếu yêu thương không còn đủ thì hãy buông tay đi. Anh không chịu đựng sự vô tâm của em thêm được nữa. Chia tay nhé em.

Tin nhắn gửi đi anh tắt máy và tiếp tục với công việc của mình. Anh cố tình tắt máy và vứt nó ở nhà để không phải bận tâm. Để những phút anh yếu lòng cũng không thể cầm điện thoại gọi cho cô. Sau một ngày làm việc thật dài anh trở về phòng với tâm trạng bất an. Khác mọi khi, bước vào phòng, anh không bật quạt mà anh cầm ngay chiếc điện thoại và khởi động nguồn. Anh ngồi chờ đợi, cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Thất vọng tràn ngập trong anh. Những gì anh hình dung đang đi ngược chiều với con đường của hiện tại. Chẳng có một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ nào từ cô. Anh cố đợi thêm một chút, rồi một chút nữa. Anh biết sẽ không có dòng tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cô. Nhưng anh vẫn đang cố lừa dối bản thân mình. Rất muốn nhắn tin cho cô nhưng anh lại không thể. Anh đã lấy hết can đảm để nói ra với cô những lời này. Anh muốn lần này cô chủ động nhắn tin cho anh. Anh đi làm một số việc nhưng vẫn không quên mang chiếc điện thoại theo bên mình. Anh đang chờ đợi cuộc gọi, hay tin nhắn từ cô. Cuối cùng cô cũng là người chủ động gọi cho anh. Anh vui mừng khi là người thắng cuộc, mà trò chơi là cái trò ngu ngốc anh đem ra đánh cược là tình yêu của anh và cô. Anh nghĩ anh cần phải buông để xem cô có còn muốn nắm tay anh lại.

- Hôm nay bận quá, giờ em mới sờ đến điện thoại này

- Uwh.

- Anh sao đấy. Dạo này anh rảnh rỗi quá hay sao mà nghĩ linh tinh gì đấy hả.

- Thì anh thấy dạo này em chẳng còn quan tâm anh như trước. Để được nói chuyện với em còn khó hơn là gặp chủ tịch nước.

- Thì em bận mà. Bao nhiêu việc em còn chưa làm xong đây này. Chả thương người ta thì thôi.

- Bận gì mà cả ngày không bỏ ra 5-10 phút nhắn tin, nói chuyện với người yêu kia chứ.

- Anh hâm à. Đừng nghĩ linh tinh nữa. Rảnh rỗi quá thì kiếm việc gì làm hay học cái gì đó đi. Đừng nghĩ linh tinh nữa.

- Đâu phải mình con gái cần người yêu quan tâm chiều chuộng đâu em. Con trai cũng có những lúc yếu mềm mà em. Anh cần được người yêu anh quan tâm. Cần được biết rằng ở nơi xa đó có người yêu anh, vẫn chờ đợi anh. Như vậy có quá đáng không em.

- Em biết rồi. Từ nay em sẽ thay đổi. Sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn. Giờ thì cười lên nào. Hôm nay em mệt rồi. Đi ngủ sớm nhé anh.

- Uh. Muộn rồi em ngủ đi. Mai phải đi làm sớm đấy. Ngủ ngon

- Anh cũng ngủ ngon nhé. Mooa. . .

Vậy đấy. Hai lần nói chia tay, nhưng chẳng lần nào qua một ngày. Anh tin rằng nếu thật sự yêu nhau thì họ sẽ mãi ở bên nhau thôi. Còn lần này thì khác. Anh biết lần này cô đã dứt khoát với anh. Những ngày tháng trước cô tỏ ra lạnh nhạt với anh cũng chỉ mong rằng anh quen với cảm giác không có cô ở bên. Giờ đây thì anh mất cô thật rồi. Ở cái tuổi của anh, anh đủ chứng chắn, đủ mạnh mẻ để chấp nhận một kết thúc. Dù vậy có những lần vô tình đi qua những chốn cũ anh lai nhớ đến cô, anh không tránh khỏi niềm đau. Trước đây nhìn những đôi yêu nhau, nắm tay nhau hay ôm nhau, anh thấy vui, anh cười, anh hạnh phúc với suy nghĩ ở nơi xa đó cũng có một người yêu anh, đang chờ đợi anh. Nhưng giờ đây, nhìn thấy cảnh tượng đấy anh lại thấy nhói đau. Nỗi đau chèn ép trong lồng ngực anh làm mắt anh ngân ngấn lệ. Anh đau vì anh biết được giờ đây anh đã mất một người. Thời gian thật ngắn ngủi và khắc nhiệt. Mới đó thôi anh còn có cô, vậy mà chỉ trong phút chốc cô đã xa anh mãi mãi.

Anh đã thôi không còn nghĩ về cô mỗi đêm. Chia tay cô, anh không rời một giọt nước mắt. Anh giấu niềm đau vào tận sâu trong anh và rồi để một mình anh gặm nhấm niềm đau ấy. Anh nhận ra, bao nhiêu nước mắt cũng không gột rửa được nỗi đau trong anh. Nước mắt mặn, đắng chỉ làm vết thương của anh thêm loang lỗ. Vậy việc gì anh phải rơi nước mắt cơ chứ. Người ta nói hành trình trên con đường tình yêu giống như bạn đi trên một bãi biển vậy, bạn đặt bước chân càng mạnh thì khi bạn rút chân ra sẽ in dấu càng sâu. Bạn càng dành cho người ta nhiều tình cảm thì vết thương lòng của bạn càng đau. Anh quá nặng tình, vì nặng tình nên anh mới khổ như vậy. Anh cần thay đổi, thay đổi cách sống của anh. Anh cần mạnh mẻ hơn, cần vô tâm hơn. Đôi khi vô tâm sẽ giúp con người ta thấy thoải mái hơn và quên đi mọi thứ.

Buổi chiều, anh gọi điện cho Nam :

- Tối vũ trường nhé ?

- Ban ngày cũng có sao à. Bao lần rủ không đi, sao lần này lại.

- Nói nhiều, đi không ?

- Thôi được rồi. Tối qua tao rồi đi.

Tiếng nhạc sập sình quá cỡ inh tai nhức óc, những ánh đèn nhiều màu quay quay mờ ảo, những cô gái ăn mặc hở hang, kệch cởm. Những chàng trai, cô gái đang lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc. Nam kéo anh vào quầy bar, chọn cho hai người một góc. Nam gọi hai cốc rươu. Anh chẳng quan tâm đó là loại rượu gì. Cầm cốc lên và dốc cạn. Người bạn anh không kịp phản ứng gì. Còn anh phun vội ra, ho sặc sụa. Anh không nghĩ nó lại nặng như vậy. Nam nhìn anh cười không nói thành tiếng. Đêm hôm đấy anh say khướt, không còn nhớ được gì. Chỉ biết anh tỉnh dậy trong một nhà nghỉ cách quán bar không xa. Lúc đấy đã hơn 10 giờ. Dư vị của rượu hôm qua vẫn còn làm đầu anh đau và người vẫn còn cảm giác lâng lâng. Nhưng anh cần phải bước ngay ra khỏi đây. Anh cần trở về nhà tắm rửa và thay đồ. Cũng may hôm nay anh không phải đi làm. Trưa hôm đấy anh nhận được tin nhắn từ Nam.

- Hôm qua vui không? Em đó được đấy chứ?

Anh chẳng còn nhớ được gì trong đầu. Vậy là hôm qua anh đã qua đêm cùng với một cô gái. Vậy mà anh chẳng nhớ được một chút gì.

- Ừ. Cũng được.

- Tối nay tiếp chứ. Tối nay đi chỗ này còn vui hơn

Anh lưỡng lự. Định từ chối nhưng rồi nghĩ cũng chẳng biết làm gì cho hết ngày cuối tuần nên đồng ý.

Rồi những ngày tiếp theo, những ngày tiếp theo nữa. Giờ đây anh không còn những đêm trắng ngồi ôm ấp hình bóng của một người đã đi xa mãi. Anh, rươu, quán bar và những cơn cuồng loạn và cả những cuộc tình một đêm chớp nhoáng để thỏa mãn ham muốn xác thịt. Anh sống nhanh hơn, hời hợt và vô trách nhiệm với bản thân. Từ khi nào anh trở nên như vậy, trái ngược hoàn toàn với một chàng trai hiền lành trước kia.

↑↑ Lượt xem: 235
1 3 4 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617