Insane
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Sao Chổi, anh yêu em!

14-06-2016
A
A
A
A

Không phải là một bờ vai đi mượn của người khác. Bờ vai đấy là của riêng cô. Một cuộc gặp được sắp đặt bởi người chị cùng công ty. Cô biết chị thích ăn ngô nướng. Chị và cô vẫn thường hay có những tối mùa đông cùng nhau ngồi chờ ngô nướng và buôn đủ thứ chuyện. Chỉ có chị là người thân thiết với cô. Chỉ có chị là người cô đủ tin tưởng để tâm sự. Cô tạt vào mua hai bắp ngô và đi đến đón chị.

Anh chọn cho mình một góc của quán café. Ở đây anh có thể nhìn ra con đường phía trước mặt. Đến sớm hơn 15 phút. Anh vẫn chưa gọi đồ uống. Ngồi ngã mình trên ghế và du dương theo bản nhạc buồn. Cô bạn anh bước vào, đi cùng cô là một cô gái. Nhìn thấy anh, cô gái nở nụ cười thật tươi và chào anh.

- Chào anh chàng nhỏ mọn.

- Cô. Không ngờ lại cô.

- Gặp tôi anh có vẻ không vui.

- Vui chết đi được.

- Vậy là hai người quen nhau ? Cô bạn của tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.

- Ư. Lần nào gặp cô gái này thì vị thân xui xẻo cũng đến hỏi thăm tao. Lần trước say xỉn va vào tao, lúc nãy không say mà cũng va vào. Lần này không biết sao nữa đây.

- Thì lần này anh vẫn không thoát khỏi bị thần xui xẻo hỏi thăm chứ sao. J J J

- Cô. Cô được lắm.

- Lúc nãy gặp tôi thấy anh quen quen mà chưa nhớ được ra là gặp lúc nào. Hóa ra là gặp đêm hôm đó. Mà dù sao cũng cảm ơn anh chuyện hôm trước.

- Không ngờ cô cũng biết nói cảm ơn đấy. Ngạc nhiên quá đấy.

Cuộc nói chuyện cứ như thế làm cho cô bạn của anh chỉ ngồi nhìn hai người đấu đá mà cười ngao ngán. Một buổi tối cuối tuần không lấy gì làm vui vẻ với cô nàng Sao Chổi kia. Về đến nhà anh vẫn chưa hết hạ hỏa với Sao Chổi. Anh chỉ mong sao không gặp cô nữa cho khỏi phải bực mình.

Cô không ngờ lại gặp lại anh như thế này. Hà Nội thật chặt chội. Nhờ chặt chội vậy mà cô và anh mới tình cờ gặp lại nhau giữa hàng triệu người.Lúc trước còn nghĩ anh là người hiền lành, tốt tính. Không ngờ anh lại là người hẹp hòi như thế. Đúng là bộ dạng thì đàn ông mà lòng dạ thì đàn bà. Chẳng có một chút ga lăng gì với con gái. Đã thế ăn nói còn quá đáng nữa chứ. Bắt mạt một cô gái như cô. Nếu biết phải gặp một anh chàng như anh thì cô đã không bỏ công ra để chải chuốt như vậy. Mà không cô chũng sẽ chẳng đến gặp anh ta để khỏi phải bực mình.



Lại một tuần làm việc mới trôi qua. Anh đã hình thành cho mình những thói quen mới để giết thời gian nhàn rỗi của mình. Anh vẫn cứ đều đều với vòng quay đó. Sáng đi làm, chiều tối về, anh dành thời gian buổi tối để tập thể dục, vừa để rèn luyện cơ thể, vừa để giảm bớt cái thân hình nặng nề của anh. Cơm nước tắm rửa xong cũng đã muộn. Vậy đấy, đều đều với vòng quay đấy anh cũng chẳng còn thời gian nào mà nghĩ ngợi chuyện tình cảm nữa. Một buổi sáng đẹp trời anh nhận được điện thoại của cô bạn thân.

- Mày đi làm chưa.

- Chuẩn bị đi đây.

- Nhờ mày chút việc được không.

- Ừ. Nói đi.

- Hải Linh ( Tên của Sao Chổi) bị đau chân, không tự đi xe được. Mấy hôm nay tao qua đón cô ấy đi làm. Nhưng tao lại bận đi công tác hai ngày. Mày giúp tao đưa đón Hải Linh nhé. Khổ thân con bé, ở một mình nên không biết nhờ vả ai.

- Cái gì, Đón Sao Chổi đi làm á.

- Thôi đi mà. Giúp tao đi. Đằng nào mày cũng tiện đường.

Cô bạn anh dùng năn nỉ quyền để dụ dỗ, thuyết phục anh. Cuối cùng anh cũng phải giơ tay chịu hàng mà đi đón Sao Chổi. Đến nơi, anh đã thấy Sao Chổi đứng ở cổng chờ. Phóng xe lên dừng trước mặt cô. Anh khẻ hất hàm về phía cô ra hiệu bảo cô lên xe.

- Sao lại là anh.

- Tôi được nhờ vả. Có lên xe nhanh không thì bảo.

- Khỏi cần anh. Thà tôi đi bộ còn hơn.

- Đấy là cô tự nguyện đấy nhé.

Nói rồi anh phóng xe đi, bỏ lại Hải Linh ở phía sau. Nhìn qua gương anh thấy cô đang đi từng bước rất khó khăn. Anh nghĩ ngợi rồi vòng xe lại.

- Định cà nhắt thế thì bao giờ mới đến chỗ làm. Cô có muốn đi làm muộn không. Không muốn thì lên nhanh. Tôi cũng sắp muộn giờ rồi đấy.

Cô gái lưỡng lự rồi cuối cùng cũng leo lên xe anh ngồi. Trên suốt đường đi cô không nói gì. Anh thả cô trước cổng công ty. Lần này thì cô không quên nói lời cảm ơn anh. Cô còn lịch sự đứng chờ anh đi rồi mới quay vào công ty. Chiều tối anh lại quay lại đón cô về.

- Anh Công làm gì vậy.

- Tôi làm biên tập viên.

- Anh làm về mảng nào ạ.

- Tôi làm bên thể thao.

- Hình như anh không thích thể thao. Tôi cũng không thích thể thao.

- Sao cô biết tôi không thích thể thao.

- Tôi đoán vậy. Mà tôi đoán ít khi sai lắm.

- Coi như lần này cô đoán trúng. Mà sao chân cô lại bị thế này.

- Hôm trước treo lên thay bóng điện. Kết quả là không thay được còn bị thế này đây.

- Vậy để chút về tôi giúp cô thay.

- Thế thì tốt quá. Mấy khi mới có cơ hội phải tranh thủ lòng tốt của anh vậy. hihihi. . . .

Sao Chổi sống một mình trong một căn nhà trọ chưa đấy hai mươi mét vuông. Một căn phòng đầy đủ tiện nghi và khá ư là ngăn nắp. Có vẻ cô là người thích đọc sách. Cô có một giá sách với rất nhiều những quyển truyện tiểu thuyết và truyện tranh. Một phần của giá sách là các quyển sách giáo khoa của tiểu học. Anh thắc mắc hỏi cô.

- Cô học lại tiểu học sao mà còn giữ sách này.

- Không sách tôi dạy tụi nhỏ thôi.

- Cô dạy thêm ở nhà.

- Không cuối tuần hoặc thời gian rảnh tôi qua kèm mấy đứa trẻ ở chùa.

- Cô thích đi chùa?

- Vì đấy là nơi tôi lớn lên mà. Tôi mồ côi, sống ở chùa. Được các sư nuôi lớn. Đấy là gia đình của tôi, là nơi tôi trở về.

Sửa xong bóng điện cho cô, anh xin phép ra về. Suốt đường trở về nhà anh vẫn nghĩ về cô. Không ngờ cô lại có hoàn cảnh như vậy. Bên ngoài cái vẻ mạnh mẽ và vui vẻ kia là một số phận không may mắn. Anh thấy thương cô. Có lẽ cuộc sống tự lập đã khiến cô mạnh mẽ như vậy.

Chỉ vì thay cái bóng điện trong phòng mà cô bị trẹo chân. Cái chân được bó và cố định lại khiến cô đi lại rất khó khăn. Cũng may có chị. Ngày nào chị cũng qua đón cô đi làm rồi chiều lại đưa cô về. Hôm nay cũng vậy, cô đang hào hứng chờ chị qua đón để khoe với chị cái kiểu tóc mới mà cô mới học tết được. Vậy mà lại là cái tên kia. Lúc đầu cô quyết định không lên xe. Cô ghét cái thái độ câng câng của hắn. Cô không muốn bị muộn làm. Không muốn bị bà trưởng phòng khó tính có cớ để nói cô. Nhưng cô đành miễn cưỡng ngồi lên. Ngồi trên xe hắn, cô đưa mắt nhìn con phố buổi sáng mai. Sau tấm lưng hắn, cô không còn thấy lạnh, không còn những cơn gió phả vào mặt cô bút giá. Muốn tựa vào lưng hắn. Nhưng tấm lưng ấy cũng chẳng phải của cô. Cô thấy mình cô đơn.Cô đơn giữa cái thành phố náo nhiệt này. Tan giờ làm, cô đã thấy hắn đứng chờ trước cổng. Mà cũng lạ, hắn và cô không còn chạch chẹo nhau nữa. Thấy hắn nói chuyện cũng dễ nghe hơn. Hắn không những đưa cô về nhà mà còn nhiệt tình giúp cô sửa cái bóng điện. Nhìn hắn làm việc cũng chuyên nghiệp và đàn ông đấy chứ. Để cảm ơn hắn đưa đón cô và sửa bóng điện giúp mình, cuối tuần cô mời hắn đi uống nước. Hắn tính tình thì con nít, suy nghĩ thì già đời. Nói chuyện với hắn cô thấy vui.

Thi thoảng anh và Hải Linh lại hẹn nhau đi uống nước, có khi là cùng nhau ngồi ăn ngô nướng ngoài đường, cũng có khi chỉ là lượn lờ trên các con phố Hà Nội. Hải Linh là một cô gái hiền lành, sôi nổi và vui tính. Đi với cô anh thấy quên hết những buồn phiền và mệt nhọc trong công việc. Có những lúc hai người chỉ ngồi bên nhau, im lặng mà đuổi theo những dòng suy nghĩ của riêng mình, nhưng anh và Hải linh đều biết rằng họ muốn được ngồi bên nhau như vậy. Những cuộc gặp của anh và Hải Linh thường xuyên hơn. Cả cô và anh đều cởi mở với nhau hơn về chuyện tình cảm và những dự định của tương lai. Hải Linh giống như một quả hạnh đào. Bên ngoài cái lớp vỏ xù xì, mạnh mẻ mà cô đang cố tạo ra cho mình là cả một móng quà tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng. Anh càng thấy yêu mến cô gái này hơn. Anh quan tâm đến cô nhiều hơn. Sự quân tâm của anh dành cho Hải Linh đơn giản lắm. Có khi nhìn thấy những statuts tâm trạng của cô.

- Êu Sao Chổi, muốn đi ra ngoài không?

- Mấy giờ rồi còn đi.

- Đang sớm mà em. Mới 10h, đi giờ này lượn lờ phố xá mới phải kiểu chứ. Đường thì vắng, gió thì lạnh. Thế mới thích chứ.

- Anh có vẻ thích cảm giác mạnh nhỉ. Gặp nhau ở đâu đây.

- Ở nhà đi anh qua đón.

- Tôi có chân, có xe tự đi được mà. Gặp ở đâu nói đi tôi qua đó, anh khỏi phải qua đón tôi.

- Ở nhà đi 15 phút nữa anh qua. Thế nhé.

Anh và lượn lờ trên các con phố Hà Nội, rồi anh ngồi im lằng nghe cô nói biết bao là chuyện. Anh biết cái cô cần lúc này là có một người bên cạnh cô, lắng nghe cô. Chỉ vậy thôi. Cũng có khi

- Đang làm gì Sao Chổi.

- Hôm nay tôi làm về muộn. Vừa về nhà.

- Thế ăn gì chưa.

- Tôi chưa. Muộn rồi chẳng nấu nữa. Chút tôi xem trong nhà còn gì thì ăn.

Trong nhà cô thì còn gì ngoài mấy gói mỳ tôm, mấy hộp sữa, hoặc vài loại bánh ngọt. Vậy là anh lại không ngại cái lạnh của cái ngày đông mà phi xe mang đồ ăn qua cho cô. Hải Linh hiểu được sự quan tâm của anh dành cho cô. Hải Linh cũng chủ động nhắn tin hỏi han anh, dặn dò anh chuyện ăn uống, hay nhắc nhở anh mặc đủ ấm khi đi làm. Họ cứ âm thầm quan tâm nhau như vậy, đi bên nhau như vậy. Đó không phải là một tình bạn. Và liệu rằng đó có phải là tình yêu. Chính anh và cô cũng không thể nào gọi tên cho mối quan hệ này.

Sáng thứ 7 của một ngày giữa đông, khi anh đang còn nằm nướng trong chăn chưa chịu dậy thì có người ngõ cửa phòng. Khoác vội chiếc áo và để ra mở cửa. Người con gái ấy. Là Hạnh Trang.

↑↑ Lượt xem: 238
<< 1 2 3 4 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617