Một nụ hôn...
Một điều gì đó đã xuất hiện...
***
"Dậy về kìa bạn ơi". Ai đó tốt bụng đã lôi An ra khỏi giấc ngủ sâu. Lờ đờ mở mắt, cổ mỏi nhừ, lớp học đã vắng tanh. "Chết tiệt, lại ngủ quên" – An ngồi ngán ngẩm – "Đêm qua nên về sớm. Ham hố quá. "An lẩm bẩm rồi lê mình xuống bãi giữ xe. Nắng gắt và chói chang, An có cảm tưởng mình như một miếng chanh đang bị vắt kiệt. Lang thang một hồi, bánh xe lại dẫn ra công viên trung tâm, tựa một thói quen không thể bỏ trong những trưa nắng.
Gửi xe và đi bộ. Tóc dài hung đỏ ton sur ton với Converse đỏ, áo đỏ, tay đút túi quần, kính râm nửa mặt, và... hếch lên trời. Vẻ tự tin chưa bao giờ nhạt màu. Lơ đãng nhìn dòng người tấp nập, đầu óc An vẫn còn chếch choáng vì dư âm của cuộc chơi đêm qua. Thiếu ngủ làm đôi mắt nâu như muốn ríu lại sau cặp kính. Kiếm một gốc cây, An thả phịch người xuống, nhắm mắt và tận hưởng cái mát rượi của cơn gió lùa qua kẽ tóc...
Suy nghĩ vẩn vơ, chốc lát trong đầu nó lại vang vang tiếng nói của thằng lớp trưởng dở hơi. Lớn rồi chứ có phải học sinh đâu mà còn bày mấy trò làm quen vớ vẩn. Ai đó đã đề nghị làm quen với An, nó chỉ nhớ mang máng là một nhân đầu trọc, khuyên tai đầu lâu to chảng. Đúng cái lúc nó chuẩn bị gục xuống bàn thì nghe thấy một câu thế này: "Áo đỏ, tóc đỏ, giày đỏ. Chấm đỏ dễ thương. Một thành viên trong lớp muốn làm quen, có lẽ vì bạn có một mái tóc giống... Vân navy, chỉ khác màu". Nó giật mình, nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, hơn chục cặp mắt chứ ít. "Ôi trời, ai ham hố ba trò trẻ con này, lại còn so sánh mình với Vân navy nữa chứ. Chết mất thôi". Cuối cùng nghĩ sao nó đập gục đầu xuống bàn và giả đò ngủ say sưa... Haha... Bây giờ nghĩ lại nó thấy mắc cười ghê gớm, chắc lúc đó cái mặt của thằng lớp trưởng với cái bạn gì đó... chắc đần thối lắm. Mỉm cười nhẹ, nó lẩm bẩm: "Ngày mai mình sẽ đi cắt tóc". Gió thổi tóc bay lõa xõa, An tự nói khẽ "Một mình là đủ rồi. Nhiều người cũng chẳng làm cuộc sống thú vị hơn".
Nắng vàng...
***
Soi mình trong gương, An lấy tay vò nhẹ mái đầu ngắn cũn cỡn của mình. "Cũng đẹp đấy, sáng mai khỏi mắc công chải đầu". Với tay xỏ chiếc bốt đỏ còn lại, An phóng đến Bar với vẻ kiêu hãnh cố hữu. Lũ bạn đã có mặt. Chắc đang trong tình trạng khủng hoảng tài chính, trên bàn chỉ thấy Spy với Ken lăn lóc. An cười nhẹ, vẫy bồi bàn, một chai Henessy đã có mặt. Đám bạn kêu to tên An.
Bar hôm nay đông kinh. An đùa "Tý nữa mà có chém giết để coi thì hay biết mấy nhỉ?". Cả lũ cười ha hả rồi lần lượt kéo nhau ra sàn. An ngồi đó, đến khi với gần nửa chai Hen, đôi bốt đỏ tự động bước đi. Uốn lướt cơ thể, An bắt đầu trôi đi trong tiếng nhạc xập xình. Vòng eo quyến rũ. Mái tóc ngắn xù. Khăn cổ bay nhẹ. Vẻ hấp dẫn khiến người ta chú ý và thiết tha, nhưng cũng không thể chạm vào... Đám bạn cũng đang nhảy điên cuồng. Bar tối thứ bảy, đông nghẹt thở. Rồi có tiếng ồn ào... "An ơi, đúng ý An nhá. Chém giết kìa. Cá độ đi, thằng áo vàng sẽ đổ máu". An đứng khoanh tay nhìn ẩu đả, lại là những vụ tranh chấp gái đẹp. Nó bĩu môi, kêu lũ bạn bỏ qua và nhảy tiếp đi. Vệ sĩ đã có mặt kịp thời dàn xếp.
Trong ánh đèn nhạt nhòa, An loáng thoáng thấy một cái đầu trọc của ai đó hơi quen, mà nghĩ mãi không ra. Thây kệ, An lại điên cuồng nhảy, không biết Lâm – chủ nhân của quả đầu đó – đang nhìn An. Cậu đứng khoanh tay nhìn mê mải, điếu thuốc trên môi thả ra những làn khói trắng, khuyên tai sáng trong đêm, đôi mắt như mắt rắn..
Sau những cuộc chơi, An thường kiệt sức trong những sáng phải lên lớp. Nó không chơi với ai, ngoài những lúc nghe giảng thì ngủ gật là chủ yếu. An cực thích cảm giác ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, gió thổi lồng lộng, hiu hiu, và đôi mắt từ từ khép lại, chìm vào giấc ngủ không một chút gợn. Rồi sở thích ấy một lần bị một cú chơi bất ngờ. An đang mơ màng, bỗng nghe cái Rầm bên tai. Tay chống mất điểm tựa, đầu đỏ đập mạnh xuống bàn. Lúc ấy, đau điếng nhìn lên, nó thấy cái đầu trọc đang nhe răng cười. Lâm – tên cậu ta – đã phát hiện ra An đang ngủ, mà là ngủ ngồi. Không giấu nổi giận dữ, An hét lên "Cậu là ai? Muốn gì?"
– Không ngờ thần tượng của tôi lại có thói quen kỳ dị này. Ngủ ngồi. Haha. Đêm nào cũng đi chơi đêm à?
– Chuyện của tôi
– Mái tóc đẹp đấy
– Tất nhiên là đẹp hơn cái đầu trọc của cậu rồi
Vừa nói An đứng hẳn dậy, sát vào người Lâm. Khi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, màu mắt hổ phách làm An hơi choáng váng, tựa như đang nhìn vào cánh rừng có hàng ngàn mắt rắn sáng quắc. An nghe rõ hơi thở ấm nồng bên tai. Đừng có đụng vô tôi". An nghiến răng rồi đi thẳng.
Từ đấy An phát hiện ra nó có một cuộc đối đầu không mong muốn. Bất cứ lúc nào, Lâm cũng có ý định chọc phá nó. Hai cái đầu ma mãnh và kỳ dị đụng nhau, xuất hiện những đoạn đối thoại thông minh và hóc hiểm.
Dạo gần đây An thấy mệt mỏi nên hạn chế đi Bar và lên lớp thường xuyên hơn, ít ngủ gục hơn. PR là một ngành học thú vị, và một lớp ngắn hạn thế này là sự lựa chọn tối ưu cho An, khi mà An không thích vào Đại học. Tự trong sâu thẳm, An nhận ra mình thông minh trong môn học này. Các project được An hoàn thành nhanh chóng. Teamwork không có gì đáng ngại. Các buổi thuyết trình luôn là An đứng đầu tàu. Tuy nhiên, Lâm – trở ngại kỳ dị – luôn đưa ra những câu phản biện hết sức khó chịu. Hơn một lần An nghĩ bài thuyết trình của mình đã quá hoàn hảo và đầy đủ, thì Lâm ở đâu lên tiếng, xé tan không khí đó bằng những câu hỏi... không đỡ được. An kiên nhẫn lắng nghe và trả lời. Một bữa kia, Lâm đã đặt một câu hỏi, rõ ràng là rất ngớ ngẩn để trả lời, An chịu không nổi đã đập bàn và hét lên: "Cậu hãy đem câu hỏi ngớ ngẩn của cậu lên Goolge đi, bởi lẽ chính cậu cũng chẳng thể trả lời được nói chi tôi". Im lặng. Hai kẻ đối đầu quắc mắt nhìn nhau. An chợt nhận ra một nụ cười vừa sượt trên môi Lâm. "Thật kỳ dị. Mình không muốn dính vào ai.". An khẽ nói thầm.
Dạo này An thấy rã rời. Những đêm vùi mình trong rượu, trong tiếng nhạc xập xình, trong những ngọn gió xé của các trận bão đêm, nó biết nó đang tự hủy hoại mình. Có ích gì khi mỗi đêm bước vô nhà đều chỉ có bóng tối vô hồn và nỗi cô đơn cố hữu. Tuổi 19, biết bao nhiêu người đánh mất... Những lần dạo công viên, nhìn dòng người xô bồ, dân văn phòng, Tây balo... trong nó lại dấy lên mơ ước về một cuộc sống hạng A do chính tay nó tạo nên, nhưng nhìn xuống, chỉ thấy đôi bàn tay đang trống rỗng và bất lực, còn trái tim thì chai sạn đi vì cô đơn. Ai mà chịu đựơc cái tính thất thường của nó chứ.
Hôm qua, An đã cho thằng kia một cái tát vì dám ăn gian khi bão. Chẳng khó khăn để lật tẩy những mánh bẩn đó. Lũ bạn khoanh tay đứng im nhìn An xử lý, không dám làm gì vì sợ liên lụy. Đôi mắt thằng ấy nhìn An đỏ ngầu giận dữ. An không sợ. Không bao giờ sợ bất kỳ điều gì... hệt một con nhím xù lông xinh đẹp. Nhưng rồi An cũng đã sợ thật sự, khi một đêm đi bar, rúc ra phía sau, nơi ấy có cửa thoát hiểm và một vườn cây nhỏ để nghe cú điện thoại hiếm hoi của mẹ. An khẽ lí nhí: "Con sẽ về sớm" rồi chợt thấy đau nơi đỉnh đầu. Thằng khốn ấy đã năm lấy tóc An mà lôi, giọng lè nhè mùi rượu: "Nhớ tao không nhóc? Đêm nay mày không về sớm với mẹ mày được đâu". Nói rồi nó định lôi An ra cửa thóat hiểm. Sau cánh cửa ấy sẽ là gì? Là nhữngtrận đòn đến bật máu? Hay tệ hơn sẽ trở thành đồ chơi của những thằng mất nết. Nó thấy sợ, mắt nhòe đi vì đau. Không có ai biết nó ở đây. Vào giây phút tuyệt vọng nhất thì nó lờ mờ thấy một ai đó đang bước đến gần... đầu trọc trông quen quen. Thằng kia ngã dúi dụi. Mắt An như muốn lồi ra khi thấy Lâm trong đồng phục vệ sĩ của Bar – vest đen chững chạc – đang cho thằng kia một trận đòn. Chưa đến một phút, thằng kia biến mất...
An thấy đầu óc choáng váng, nó tìm một góc tường, thả cái phịch. Lâm bước đến bên nó, im lặng. Bỗng chốc An thấy khó chịu vì tình cảnh này, cảm xúc thật hỗn đoạn. Nó không muốn Lâm nhìn thấy một An yếu đuồi và sợ hãi như thế này. Nó hếch mặt:
– Bộ không còn nghề nào khác cho cậu kiếm tiền nữa sao?
– Có làm nghề này thì bây giờ cậu mới không chết. Với lại đêm đêm ngắm cậu nhảy cũng đỡ buồn.
– Còn ai biết cậu thế này nữa không?
– Không ai cả.
– Mà sao cậu lại làm ở đây?
– Chả sao cả. Tôi không đựơc như cậu, sinh ra đã được ngậm thìa bạc trong miệng...
– Uhm...
An đứng dậy, hơi lảo đảo. Lâm nhanh tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đến lạ kỳ: "Sao không về sớm đi?". An nhìn thẳng vào mắt Lâm, khẽ khàng và rành mạch: "Tôi chờ cậu xong ca, rồi cậu phải chở tôi về", nói xong đi thẳng. Lâm hơi ngớ người, rồi bật nở nụ cười nhẹ quen thuộc. Cậu rít nhẹ điếu thuốc, đôi mắt tự nhiên không còn phát sáng. Cậu đi về phía anh quản lý, nói vài điều gì đó...
SG vào thu, đường lộng gió. Gió làm tóc An rối xù sau lưng Lâm. Đã lâu rồi nó mới biết đến cảm giác ngồi trên xe đi chậm chậm thế này. Chỉ quen với việc lao xé gió trong đêm thôi. Thành phố này toàn những người thức đêm: các cặp tình nhân, dân chơi, gái đứng đường... An im lặng nhìn tất cả những nơi đi qua, rồi khẽ khàng trong gió: "Sao cậu xin về sớm thế? Tôi chưa bao giờ ra đường vào giờ này. Chỉ trễ hơn thôi. Nhiều cảnh thú vị thật" – An ngừng rồi nói tiếp – "Mà sao cái bô xe của cậu kêu khiếp thế? Điếc cả tai. Nẹt vừa thôi"
– Haha – Lâm phá lên cười – Tôi sợ cậu ngủ quên sau lưng tôi thôi.
–
Điên...
......
– Có đói không?
– Không. Chỉ khát.
– Muốn uống gì? Tất nhiên không phải rượu.
-Trà sữa đi.