Haha
-Thật???
– Chắc vậy (!!?)
Hai ly trà sữa loại lớn, An uống nhanh rồi thong thả ngồi nhai trân châu. Cả hai ngồi bên góc nhà thờ,
Diamond giờ đã tắt điện, chỉ còn ánh đèn đường hắt bóng lên cái đầu trọc của Lâm. Ngồi im lặng bên nhau không phải là điều hay, cả hai đều biết thế... Rồi bắt đầu có cái gì đó bối rối và lạ lẫm khi khẽ khàng hỏi nhau về những điều cơ – bản – cần phải biết. Cả những thứ nhỏ nhặt vớ vẩn. An thấy phải mở lời với ai đó thật khó khăn... mà cũng chẳng biết phải nói gì. Lâm lên tiếng, giọng trở nên trầm khàn:
– Con gái mà đi Bar hoài không tốt đâu. Tàn phai nhan sắc hết đấy. Về với mẹ đi cho lành.
– Tôi có phải con gái nhà lành đâu. Vớ vẩn
-Nhà không còn ai à?
-Không
... ... .
-Đổi chủ đề đi. Khó chịu quá
Nói rồi An im lặng nghe lòng mình trống rỗng, rỗng đến độ nó cảm nhận được từng cơn gió thốc vào tận từng ngóc ngách cơ thể
Chợt rùng mình
Chợt mằn mặn đầu môi
Chợt thấy màu mắt hổ phách đang thật sát mặt nó
Rồi giọng Lâm vang lên nhẹ tênh: "Lần đầu tôi thấy cậu – một chấm đỏ, khi ấy tóc còn dài – đang lả lướt trên sàn, rồi hếch mặt ở Công viên, rồi thì tóc xù ngủ ngồi bên cửa sổ. Những hình ảnh ấy làm tôi luôn để ý tới câu. Tôi đoán không sai. Những người như cậu tôi gặp nhiều, nhưng cậu, tôi có cảm giác hiểu nhiều hơn thế"
An vẫn chu môi uống sạch ly trà sữa để che giấu một cảm xúc khó gọi tên, mắt liếc nhìn ly trà còn đầy của Lâm, với tay lấy, miệng hỏi: "Còn cậu?"
-Tôi thì sao? Định hỏi gì?
-Thì cuộc đời cậu.
-Tôi không muốn ai đó đi sâu vào chuyện của tôi
-Vậy mà cậu lại đang bắt đầu đi sâu vào cuộc đời người khác đấy!
...... -Trễ rồi, hôm nay phá lệ về ngủ sớm đi. Về chuẩn bị phản biện mai mà đập tôi chứ. Haha. Đứng dậy tôi chở về
– Kể chuyện của cậu cho tôi nghe đi
-Đừng con nít như thế. Tôi không muốn
-Vậy cậu về trước đi. Tôi tự về lấy
-Này, tôi đã xin về sớm để chở cậu về, mất đứt nửa ngày lương, vậy mà cậu đối xử với tôi như thế hả?
-Cậu cần bao nhiêu, tôi đưa.
Mắt rắn chợt sáng quắc, ly trà trên tay An bị Lâm hất tung, từng hạt trân châu rơi tung tóe. An trừng mắt nhìn Lâm trong vài giây, rồi nhận ra mình sai, lí nhí:
-Tôi xin lỗi
Lâm đứng im lặng, gió thổi lạnh run người. Một hồi sau lên tiếng, không nhìn vào mắt An:
-Thôi về. Nếu cậu không về, lần sau tôi sẽ cúng cậu cho cái thằng côn đồ ấy đấy.
An cười khinh khỉnh, hếch mặt: "Ừ thì về"
Sau đêm đấy, dù trong mắt mọi người An vẫn là An, trong mắt tụi ở lớp hai kẻ vẫn đối đầu nhau, nhưng thật sự đã có vài sự thay đổi. Một buổi sáng, An chợt nhìn thật lâu trong gương. Khuôn mặt chưa make up: nhợt nhạt và đầy quầng thâm. Một cảm giác gì đó tựa hồ nỗi cay đắng chợt dâng đầy cổ họng. An chạy xuống bếp lấy nước. Nhà vắng tanh, nó đứng tần ngần trước tủ lạnh, rồi vô thức đưa cả đầu mình vào ngăn đá, mắt nhắm nghiền. Hơi lạnh phả ra buốt cả sống lưng, đồng thời lại làm nó tỉnh táo vô cùng. Vừa là thử thách mình, vừa làm dịu lại cái đầu nóng bỏng... Rõ một trò chơi dại dột. Chưa đến hai phút sau, An đã cảm thấy lâng lâng mụ mị... Rồi tiếng nẹt pô quen thuộc trước cổng lôi nó về thực tại... Lâm đứng đó, ngay khi An vừa đi ra, điếu thuốc trên môi cậu rơi tự do:
– Hơ, mới chết đuổi trong bồn tắm à? Cái mặt sao thế kia?
– Ờ, trời hơi nóng, tôi nhét đầu vô tủ lạnh cho mát...
-Ặc. Haha. Hôm nay sẽ có đề tài mới đây. Tiểu thư An, nhà giàu đến độ không có máy lạnh, phải nhét đầu vô tủ lạnh tránh nóng.
-Này này, có muốn tôi phơi bày bí mật nghề nghiệp của cậu không hả?
-Thôi lên xe đi cô nương...
Một lần, mẹ đi trễ, thấy Lâm đến đón An đi học. Bà khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cái đầu trọc
-Ai đấy An?
-Bạn con. Chở đi học – An nói mà mắt không ngước lên
-Đầu tuần mẹ đưa tiền xăng rồi mà.
-Xe con hư rồi.
Bà im lặng khẽ thở dài. An chợt thấy khó chịu với tình cảnh này. Ai cần mẹ phải quan tâm cơ chứ. Mọi hôm có vậy đâu. Nó cảm thấy bốn câu đối thoại sau những tháng ngày không nói với nhau quá hai câu là quá bất thường. Và vì vậy, nó không biết mình đang nghĩ gì. Tiếng bà lại vang lên: "Hôm nay mẹ chở con đi học... ". An đang rót nước, suýt làm rơi cốc nước... Nó vẫn không quay đầu lại, mặt cúi gằm vào bàn ăn. Thời gian ngưng lại như giọt nước đọng trên mặt bàn. Trong đầu vang lên câu nói: "Đồng ý đi An. Mày chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi mà...". Nó khẽ mấp máy môi, nhưng bà lại cất tiếng: "... Tại mẹ đi công chuyện ngang qua trường con. Mẹ chở đi, rồi đón tắc-xi về nhé. Hôm nay mẹ về trễ". An ngẩng mặt lên, vơ cái túi vắt trên thành ghế, quay ngoắt đi ra cửa, nói khẽ thành câu "Mẹ thì hôm nào chả về trễ. Con đi học" rồi chạy thật nhanh ra với Lâm.
Im lặng suốt một quãng đường, nó suy nghĩ vẩn vơ đâu đâu. Chợt một vết thương nơi cổ Lâm đập vào mắt nó. Nó đập mạnh vào vai Lâm, làm Lâm giảm ga, hét toáng lên: "Cái quái gì thế hả?"
-Thế cái quái gì trên cổ cậu thế kia
-À À, tối qua có ẩu đả... Tuần này đừng đến Bar nhé. Dạo này giang hồ lộng hành ghê quá. Đang dẹp. Cố gắng đi chơi chỗ khác đi, như công viên chẳng hạn. Haha!!
-Cậu thừa biết tôi thích coi đổ máu mà. Vô duyên quá.
-Ừ. Coi người ta đổ máu ở cửa thóat hiểm hả? – Lâm kéo dài ba chữ "Cửa thóat hiểm" một cách mỉa mai, rồi cho xe chạy chậm lại – Nghe này! Tôi sẽ không có thời gian đi theo bảo vệ cậu đâu, mà cậu là chúa gây chuyện. Vậy nên, tóm lại, cuối cùng... đi chỗ khác chơi, nghe chưa?
An thở phì vô cổ Lâm. Nhột người, cậu la lên thất thanh rồi cho xe lao xé gió. Qua kính chiếu hậu, gương mặt đang đắc thắng của An sáng bừng trong nắng. Cậu bất giác mỉm cười...
Đã gần một tuần trôi qua. Đêm nào bọn khốn ấy cũng vào Bar lùng sục. Lâm không dám nói với An đó chính là đồng bọn của cái thằng nhóc hôm đó. Hôm nay là thứ 7, Bar có vẻ im ắng. "Chắc tụi nó bỏ cuộc rồi". Lâm thầm nghĩ. Cậu đứng dựa lưng vào tường, khói thuốc bay mù mịt. Thứ 7, chỉ một lát nữa thôi sẽ đông nghẹt người. Mọi thứ trước mắt mờ mờ ảo ảo... Trong ánh đèn nhập nhòe, Lâm thấy khuôn mặt ai đó thật quen... Hoàng, là Hoàng. Hoàng đang đứng ở xa, vẫy Lâm: "Lâm ơi, lại đây". Bên cạnh là một cô gái... Cô gái từng cặp kè với Lâm, cũng đang gọi vang tên Lâm. Cậu chợt thấy choáng váng trước hình ảnh thật ảo kia... Ký ức ào về, dội vào tim đau nhói. Cậu chợt thấy mắt cay, vì khói thuốc hay vì gì nhỉ? Khó thở quá. Đầu óc quay cuồng, mắt nhòe đi...
-Lâm ! Cậu sao thế?
Lâm ngẩng mặt lên, thấy màu đỏ quen thuộc đang đứng trước mặt mình. "An đấy à?" Cậu nói khó nhọc.
– Ừ! Cậu sao thế?Mệt hả?
-Không. Tự nhiên nhìn thấy cậu tôi bỗng choáng váng – Lâm nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
– Nhảm quá!
– Thật đấy. Hôm nay tôi mới phát hiện ra cậu quyến rũ đấy chứ – vừa nói Lâm vừa nhìn xuống khoảng cổ trống trải của An.
– Tôi đẹp từ trước giờ – An vừa nói vừa lấy tay kéo cái váy ống lên cao một chút.
– Ủa? Cậu nghe lộn không vậy? Tôi nói cậu quyến rũ chứ đâu nói cậu đẹp đâu. –
– Cậu... – An dứ nắm đấm vô mặt Lâm
– Thôi nào. Giỡn mà. Cậu xinh, được chưa? Xinh, chứ không đẹp . Haha. À mà sao không nghe lời tôi vậy, chịu khó ở nhà đúng một tuần không được hả?
– Tôi cũng rất muốn nghe lời cậu, rồi tôi nghĩ lại, cậu là ai mà tôi phải nghe theo chứ – An hếch mặt lên, nhìn thẳng vô Lâm, vẻ chế giễu
"Haha". Lâm cười phá lên, trừng mắt nhìn lại An. Dễ hơn 1' chứ ít. Rồi bỗng cậu đổi sắc mặt, bất động đúng 2 giây, lôi An chạy thục mạng. An không biết gì, bất thình lình bị Lâm kéo giựt đi, bàn tay đau nhói, nó giằng mạnh tay Lâm hét lên: "Làm cái gì vậy hả? Bộ ai ăn thịt cậu hả?"... Lâm thở mạnh, rít nhanh trong kẽ răng: "Đúng, nếu cậu còn đứng đây thì sẽ bị ăn thịt lần hai đấy. Nhìn ra sau đi", nói rồi An quay ra sau theo hướng Lâm chỉ. Há hốc mồm vì kinh sợ, bây giờ đến phiên nó kéo tay Lâm chạy đi. Nhìn thoáng qua thôi, nó cũng nhận ra cái thằng bị Lâm cho trận đòn hôm đó. Hai người chạy nhanh về phía cửa thoát hiểm, bọn chúng theo sát sau lưng. Lâm nói nhanh: "Chạy một chút nữa, rẽ phải sẽ thấy bãi giữ xe. Chìa khoá đây, lấy xe tôi mà đi. Biết chạy xe phân khối lớn chứ?". "Biiết... !"". Vậy đi lẹ đi!
– Còn cậu?
– Tôi tự lo được. Đi nhanh đi, lấy xe rồi quay lại đây.
An nấn ná Lâm hãy đi cùng mình, nhưng chợt đông cứng khi thấy tụi nó đã ào tới. Chạy thục mạng không kịp thở, nhưng An vẫn còn kịp thấy Lâm vừa bị một cú đá vào bụng. Nó chợt cảm thấy đau đớn. Nó khóc. Nước mắt bay ngược về phía sau. Trong khi đó, Lâm đang một mình chống cự với năm thằng côn đồ. Cậu cảm thấy người đau khắp nơi, dường như không kịp để thở nữa. Vừa đánh vừa trả vừa đỡ, lúc này Lâm không khác gì một con thú hoang đang chiến đấu với số phận của mình. Cậu thầm nghĩ, đây cũng là một bài học thích đáng cho cái quá khứ tồi tệ ấy, và cũng để kết thúc luôn chuỗi ngày sống trong dằn vặt và đau đớn. Tuy vậy, hình ảnh của An lại hiện lên rõ ràng và mãnh liệt nhất, tựa hồ ngọn đuốc sáng soi đường. Khi hình ảnh ngọn đuốc ấy đang dần dần biến mất, cậu nghe thấy tiếng nẹt bô quen thuộc... "An!". Dùng hết sức lực còn lại, cậu đạp mạnh vào bụng một thằng đứng gần đó, rồi lao ra nhanh với An... Tiếng bô xe xa dần, để lại mọi thứ sau lưng như con đường hầm hun hút gió...
.........