Lamborghini Huracán LP 610-4 t
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Nhà chàng ở cạnh nhà tôi

13-06-2016
A
A
A
A

còn những người làm nghệ thuật như chúng ta thì sao đôi khi những lập dị lại tạo ra những tác phẩm nghệ thuật những đổ nát lại có thể đem đến nhiều cảm xúc hơn mọi cái hoàn mĩ.

Kì nghỉ của tôi qua rất nhanh, mới đó trường tôi đang cộng tác gọi tôi về hoàn thành nốt môn cuối cho sinh viên. Cũng đã vào mùa đông như thế này năm ngoái tôi còn ngồi uống cà phê với họ thâu đêm để chuẩn bị cho việc làm tác phẩm tốt nghiệp, cho tới tận mùa hè chúng tôi mới hoàn thành công việc. thời gian tưởng dài mà lại rất ngắn mới đó mà tôi đã đi qua một mùa hè rực lửa và lại tiếp tục cùng một lứa kế tiếp say xưa với điêu khắc.

Nghĩ sẽ lâu lắm mới về lại nên tôi lên dốc hướng thẳng lên đồi, đá đôi giầy lên những vạt cỏ mềm đẫm sương đêm cho nó bớt đẹp đi mà có chút không đành, nó cứ đẹp như vậy thì khiến tôi không lỡ xa nơi này hơn. Tôi khoác chiếc áo bông xù xì và đặt trên bậu cửa nhà Pitbull một mảnh gốm tôi từng làm với sinh viên khi đi dã ngoại, nó có hình một khúc xương, chẳng hiểu sao tôi luôn đeo nó ở túi xách rồi nghĩ nó hợp với Jodie. Tôi từng nghĩ mình sẽ có những ngày tháng gặm nhấm nỗi cô đơn tuyệt vọng của mình ở nơi này thế mà tôi ở một phương diện nào đó tìm thấy vẻ vốn có của mình nhờ những người bạn mới, nơi này đã từng có những giờ phút vui vẻ của tôi, một hoài niệm tốt đẹp trong lúc cuộc sống và tâm trạng tôi chới với. Trong chuyến xe trở lại thành phố, tôi ngắm mùa đông ảm đạm bên ngoài khung cửa nghĩ vẩn vơ mãi tới khi phát hiện một chiếc w màu vàng chạy song song với chiếc xe khách tôi đang ngồi và Jodie giống như là đang cười với ánh mắt lim dim nhìn tôi qua ghế sau. Tôi vẫy tay tạm biệt chiếc xe vẫn chạy theo mãi cho tới hết con đường tỉnh lộ mới rẽ đi hướng khác.

Tôi vẫn đến trường ngày hai buổi, đầu tóc và quần áo lấm lem đất lặn, vẫn gặp người đó thường xuyên đến độ cảm xúc đan xen lẫn lộn rất khó chịu, đôi khi tôi muốn chạy đến nắm lấy bàn tay anh rồi lại thấy mình giống một đứa cứ trẻ hồn nhiên đòi hỏi ở anh sự che trở là điều không bao giờ được phép nên lại thôi. Anh vẫn đi qua tôi đôi mắt trìu mến thân thương của một người thầy đáng kính, chỉ có tôi và thứ tình cảm không nên tồn tại này cứ đã đi quá xa và tôi có cảm giác mình là một người xấu xa đến cùng cực. Ánh Dương từng nói sự gai góc bởi vẻ ngoài lãnh đạm của tôi giống như một kết giới giam hãm ý nghĩ của người khác khiến họ mãi ở vị trí muốn tìm hiểu xem tôi đang nghĩ điều gì, mà thật ra vẻ ngoài có phần phức tạp của tôi lại chỉ là vỏ bọc che đậy một tính cách cự kì đơn giản. Và chỉ có tôi là người chịu nhiều thương tổn khi cứ luôn che giấu cảm xúc bằng vẻ khó hiểu như thế nên chỉ khiến bản thân mình khổ sở hơn mà thôi. Vì vậy tôi bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng giống như mình tự giăng ra một thứ kết giới chỉ cần tôi thay đổi thái độ của mình thì kết giới đó cũng tự động mất đi. Vậy là tôi thản nhiên bước qua anh, đôi mắt vô định nụ cười nhàn nhạt và bắt đầu nghĩ về một thứ bình yên dịu dàng khác. Trái tim có thổn thức rồi cũng có lúc dịu lại chỉ cần thời gian khiến ta tập quen với điều đáng chán này và một ý nghĩ tích cực lóe lên sẽ khiến bạn làm được điều tưởng như không thể ấy.

Một ngày Ánh Dương đứng trước cửa phòng tôi, vì phải làm việc khuya nên tôi ngủ dậy muộn. Nghe tiếng gõ cữa nhưng phải mười phút sau mới rứt khỏi cái chăn ấm mà đi ra, cũng vì sự kiên trì của người bấm chuông mà tôi mới bực bội đến thế.

"Chuyện gì?" tôi hỏi giọng nói chứa đầy nộ khí nếu là nhân viên thu tiền thì hẳn đây là giữa tháng. Mắt tôi vẫn nhắm nghiền mặc kệ là ai đang ở trước mặt.

"Tính cô vẫn xấu như ngày nào" giọng Ánh Dương nhè nhẹ làm giác quan của tôi dần thức tỉnh.

"Sao biết nhà tôi?"

"Chuyện ấy thì có khó gì Ánh Dương thản nhiên đi vào trong mà chưa cần tới lời mời của tôi... Nhìn cô vẻ như phải làm việc thâu đêm vậy?"

"Ừ!" tôi trả lời cụt ngủn rồi vào trong bếp lấy một cái hộp đựng thức ăn trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng lại rồi đi nấu cơm. Dù thế giới này có sụp xuống tôi vẫn phải ăn cơm đó là nguyên tắc bất di bất dịch của Vũ Trầm Hạ tôi.

"Có món thịt bò hầm rau củ công phu của tôi, anh ăn cơm nhé?"

"Tôi thấy cô vo nhiều gạo?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ anh sẽ ăn" giọng tôi bình thản và chắc chắn với điều mình thốt ra đến độ khiến Ánh Dương có phần ngạc nhiên.

"Giờ này đã chín giờ rồi cô nương, tôi chắc mình không muốn ăn sáng hai lần" - đây là một dạng châm biếm thường thấy của Ánh Dương, người đàn ông lúc nào cũng rất nguyên tắc.

"Không sao cơm còn lại tôi dùng cho bữa tối không mất đi đâu mà sợ" tôi không mảy may quan tâm đến việc anh ta châm chọc mình thế nào. Tôi vẫn vậy nấu một bữa ăn hai.

"Cô ăn uống thất thường như vậy ư?" Ánh Dương tỏ ra ngạc nhiên, tôi hiểu điều anh ta thắc mắc nhìn chung đó là một dạng lười cơ bản của những người có ít thời gian dành cho bản thân như tôi.

"Tôi biết cách chăm sóc cho bản thân mình anh không cần phải lo lắng, dẫu sao thì tôi đã sống như vậy bảy năm nay. Từ khi hai mươi tôi đã có một ý nghĩ sống rất phóng khoáng đó là làm những gì tôi thích, chẳng nhẽ đến ăn cũng không được tự do?"

"Tự do và ăn cơm đâu có liên quan tới nhau, ăn như vậy thảm nào trông cô có phần..." sau cái câu nói lấp lửng ấy tôi đoán biết Ánh Dương muốn nói tôi cò hương. Tôi nhìn anh ta ra điều phật ý nhưng kì thực đã biết rõ những điều anh ta nói hoàn toàn chính xác.

" Ý tôi là... mình hạc sương mai" Ánh Dương tủm tìm cười, nụ cười ẩn chứa sự nịnh bợ.

Tôi suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra vì lời tán dương giả rối nhưng đầy chất thơ ấy của Ánh Dương, đáng chết là tôi lại thích nghe những lời như vậy.

Chúng tôi ngồi ăn đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ xíu dành cho cá nhân, Ánh Dương ngồi nhìn tôi ăn là chính anh ta thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà. Kể chuyện hồi du học Nhật Bản có đi thưởng ngoạn trà đạo rốt cuộc thì trà đó vẫn không ngon bằng trà của nước mình. Kĩ thuật pha trà của họ quá cầu kì nâng lên mức trở thành một tín ngưỡng không đơn giản như trà bình dân vài ngàn một cốc dưới những gốc xà cừ, gốc me gốc xấu vỉa hè, đơn giản mà hiệu quả lại cao luôn được trọng dụng trong cuộc lựa chọn của những người có thiên hướng sống giản đơn. Về điểm này chúng tôi giống nhau.

Nguyên ngày đó chúng tôi dành cho việc thăm quan mấy chỗ di tích lịch sử trên một chiếc xe cup cổ điển nhưng tiếng máy êm dịu, chạy khắp thành phố trong cái lạnh run người. Ghé qua công viên ngồi ăn xúc xích nóng rồi đi về như hai kẻ vô tích sự. Nhưng cuộc gặp gỡ không có gì đặc biệt ấy lại khiến ngày của tôi có ý nghĩa hơn, chỉ khi màn đêm tới tôi hoàn toàn là con người khác, sự trầm tư khiến tôi phải dùng đến thuốc an thần. Tôi tự hỏi đã bao lâu quên mất việc nhấp nháp một viên thuốc trắng trắng không có gì đặc biệt nhưng lại có sức thuyết phục ghê gớm đến thế.

***

Kết thúc những ngày cuối cùng với nhóm sinh viên năm cuối đó là một ngày cái rét không còn cắt da cắt thịt. Chúng tôi tiến hành liên hoan chia tay. Việc dĩ nhiên thường diễn ra khi tôi chịu trách nhiệm với các nhóm học trò trong suốt một quá trình dài làm việc. tôi không đòi hỏi họ những món quà nhưng một bữa gặp gỡ ăn uống thì không bao giờ từ chối, có lẽ do bản tính ham vui của tôi ngay khi còn trẻ. Sẽ không quá khó khăn với tôi nếu như người đó không xuất hiện với tư cách là người đồng hành cùng họ trong suốt hai học kì. Ngoài tôi còn vài đồng nghiệp khác nữa cuộc vui chợt biến thành sự khó chịu đối với riêng tôi.

Trong suốt những năm qua, Tôi đã chạy trốn khỏi cảm xúc sẽ yêu một ai đó quá nồng nàn thế nhưng cũng giống như một viên thuốc an thần bạn sẽ tỉnh lại khi thuốc hết tác dụng. Quanh đống lửa cháy sáng người đó nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng, có những rào cản không thể nào bước qua đối với một người phải có trách nhiệm với gia đình bên mình. Tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm khi nghĩ thông suốt nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt đó lòng tôi lại trĩu những suy tư. Thật ra yêu một người không nên yêu là một sự mâu thuẫn nội tâm ghê gớm là nửa muốn chiếm hữu nửa mong cho họ được hạnh phúc còn bản thân mình thì mặc kệ, vừa muốn chạy trốn vừa muốn gặp gỡ như thể hai con người cùng tồn tại trong một thể xác. Cái đó là bản ngã một xấu một tốt trong mỗi con người cái mà Elizabeth Gilber viết trong cuốn tự sự của mình khi đi thăm thú những vùng đất để cố gắng tìm kiếm chân lý và thoát khỏi trầm cảm dường như cũng xuất hiện trong tôi, nhưng thay vì đi đâu đó tôi chấp nhận nhốt mình một chỗ và rồi an tĩnh suy nghĩ một thời gian đủ dài để tự mình đưa ra kết luận và rồi tôi quyết định sẽ thực sự quên anh đi. Nhưng bằng cách nào nhất thời lại không thể nghĩ ra được, không khỏi chua chát nhận ra năm năm kí ức chỉ là ngủ quên thôi sao, giờ nó đã tỉnh thức rồi đấy. Và dường như nó có một sức mạnh đáng gờm.

Khi đã tàn lửa đám thanh niên hào hứng dủ nhau đi tăng ba, đến một quán bar hát cho nhau nghe người ấy nổi hứng đặt tay lên phím đàn và bắt đầu hát. Người đàn ông tự tin quyến rũ đó chinh phục tất cả mọi người bằng vẻ ngoài ưu tú của mình còn tôi quyết định rời đi. Nước mắt tôi lăn dài trên má, thế nào mà vẻ mạnh mẽ đã bị đánh gục chỉ còn lại một Vũ Trầm Hạ yếu đuối bất lực với tình cảm của chính mình. Tôi nhắn một tin cho Trần Ánh Dương "Ánh Dương nếu là bạn tốt tới chở tôi về được không? Tôi đi tăng ba ở quán bar xx quá chén không bước nổi nữa rồi". Tin nhắn gửi đi tôi lại có chút hối hận, giờ này đã quá muộn và Ánh Dương chắc đã lên giường từ bao giờ. Gió vẫn rít từng hồi và bài hát còn vẳng bên tai tôi trong tiếng đàn nhả từng nốt chậm chậm.

↑↑ Lượt xem: 213
<< 1 2 3 5 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617