Tan vỡ sau một tình yêu cũng giống như vết sẹo sau một tai nạn. Nó hiển hiện ở đó, luôn nhắc nhớ về những gì đã qua, lý do tại sao nó xuất hiện và không bao giờ biến mất, nhưng còn nỗi đau...
...có lẽ đã là quá khứ và trôi xa lắm rồi... mà con người thì không có cách nào khắc lại cái nỗi đau đó một cách rõ rệt và chính xác như trước được...
Vì vậy mà ta vẫn luôn nhớ những nỗi đau không còn đau nữa...
Vì vậy ta nên tin rằng, thời gian, có sức mạnh thần kỳ trong việc xoa dịu mọi thứ...
***
Phải chăng vì lời yêu dang dở mà tâm vẫn miên man day dứt?
Phải chăng vì một mối quan hệ không thể gọi tên mà tim vẫn chông chênh xô lệch những đêm dài mi mắt không khép ngoan?
Tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ viết thật nhiều về anh, những dòng ngổn ngang đầy ắp trang giấy cho thỏa hết hàng mớ những nghĩ suy, những tình cảm bất ổn nhưng xốn xang choáng đầy lồng ngực, những thổn thức đầy ắp đậu nơi khóe mắt.
Vậy mà... biết bao lâu rồi... cứ ngồi vào bàn, liên tưởng đến đôi mắt hiền lành nhưng đầy ám ảnh đó là đầu óc lại rỗng không, những ngón tay thấy sao bất lực quá đỗi với tầng tầng lớp lớp cảm xúc và kỷ niệm từng có
Ngay cả trong lúc tôi buông tay và anh không hề có một hành động nào để níu giữ. Mà có khi việc đó đã được thực hiện trước đó, mà tôi, vì luôn tự dựng nên những ảo tưởng quanh mình nên đã không nhận ra.
Rồi mỗi tối ngồi cô độc trên giường, nước mắt nặng trĩu trên khóe lăn dài, lăn dài, tim đau thắt đến ngạt thở. Tôi cứ thế bất động đến chừng có thể, cảm nhận thời gian nặng nề xoay tròn xung quanh. Khóc. Cười. Giận dữ. Trách móc. Nhớ. Rồi ghét. Và lại nhớ... Tôi ngờ rằng trong cái giây phút đó mình có thể đánh đổi mọi thứ mà không cần đến một phần ngàn giây đắn đo để kéo mọi thứ trở về như cũ...
Anh yêu tôi? Đã từng yêu tôi? Hết yêu?
Có một sự thật tôi chẳng thể nào chối bỏ: Chúng tôi chưa từng nói yêu nhau.
Và như vậy nghĩa là tôi không thất tình. Không có điểm bắt đầu thì không thể nào kết thúc. Không hứa hẹn. Không yêu đương. Chưa từng có thì làm sao mất?
Sau cùng, thì tôi và anh đơn giản chỉ như ai đó lướt qua đời nhau rồi mất hút như chưa từng hiện hữu...
.... gặp một lần rồi mãi mãi lạc nhau giữa cái thành phố nhiệt đới nóng rẫy lèn chặt người...
Trước đây, vẫn cho rằng yêu đơn phương là khổ nhất.
Nhưng thật ra trong mối tình một chiều ấy vẫn chất đầy hy vọng và lạc quan
Còn cô đơn trong chính những tình cảm mình vun vén nên lại xót xa đến vô vọng...
Vốn tưởng bao la, dạt dào như biển nhưng hóa ra những gì có được lại chỉ là cát, sóng tràn bờ rồi sẽ cuốn trôi không lưu lại chút vết tích...
Vì vậy tôi quyết định không nhớ về anh nữa.
Dù mỗi lần vô tình gặp mặt đều thấy lòng chếch choáng xô lệch đến nghẹn thắt. Nhìn anh cười với một người con gái khác là những ngón tay lại run rẩy đến thảm hại trong vô thức
Đi ngang qua nhau mà như người dưng, tất cả những kỉ niệm từng có biến mất sạch sẽ như chưa từng hiện hữu. Để rồi, có lúc bất giác hoang mang tự hỏi lòng có phải chúng từng tồn tại không? Mới hôm qua thôi mà sao nay xa vời vợi...
Lòng hoang mang....
Rồi lại thấy mình nhớ đôi mắt với ba nếp mí quen thuộc nhắm tịt khi môi vẽ nên một đường cong hoàn hảo, ấm áp như nắng tháng Tám khi mua tặng anh ly kem chocolate thơm phức, ngọt ngào
Nhớ cái vẻ ngượng ngùng đáng yêu khi đến nhà lúc 10 giờ rưỡi tối tặng tôi chiếc móc điện thoại bằng bông, êm và mềm ngày 8/3
Nhớ những cái xoa đầu dịu dàng làm tôi thấy mình như một đứa trẻ cứ muốn bé bỏng mãi
Nhớ lời nhắc nhở mặc thêm áo khoác một sáng gió thổi lạnh buốt gáy
Nhớ anh chở tôi đi Lotte Mart mua đồ, xách hộ cái giỏ nặng trịch, giữa khối không khí thơm mát mùi vị gia đình, chúng tôi đặt cái này lên, cái nọ xuống, lựa chọn, cân nhắc, chỉ trỏ một loại rau lạ, cách thức nấu một món ăn. Anh vô tư ăn thử một miếng thịt Hàn quốc ở quầy giới thiệu sản phẩm cho khách, rồi quay qua tôi nhăn mặt " Dai quá"
Nhớ cái lần tôi chu mỏ bảo: " Mua yaua mà quên xin muỗng mất rồi". Anh lắc đầu, về nhà lấy muỗng mà ăn, đừng có làm biếng biết hông, mấy cái đồ nhựa đó không có tốt đâu". Tôi gật gật...
Nhớ cái lần anh chở tôi giữa một chiều đông đúc xe cộ, cùng ngẩn người ngắm cái sắc vàng cam đẹp dến nao long đang ôm trọn cả bầu trời. Đôi mi cắm cúi theo quả cầu tròn xoe rực rỡ trên cao, thấy thời gian ngưng đọng, lừng khừng mãi không trôi...
Nhớ hai đứa chưng hửng nhìn nhau lúc ngồi trong Galaxy Nguyễn Trãi: "Ủa, vậy là hết rồi hả? Ủa là sao? Kết thúc rồi? Hông hiểu gì hết trơn vậy? Hiểu gì không?"
***
Đau...
Đó là một thứ cảm giác không thể diễn tả chính xác, dùng bao nhiêu ngôn từ để giải thích cũng là việc làm vô ích.
Vì vậy, việc thổ lộ "nỗi đau" với bất kỳ ai đều trở nên thừa thãi...
Nó tồn tại như một bộ phận trong cơ thể, hệt như tất cả những gì hiện hữu trên đời này như vốn dĩ phải như vậy, những sự thật hiển nhiên không cần kiểm chứng, một phần của cuộc sống...
Cũng giống như những chiếc lá khô, vàng úa cô độc nơi vệ đường mùa cây thay lá, có mấy ai thắc mắc về sự tồn tại của chúng...
Chỉ là xác lá...vậy thôi...đơn giản quá chừng....
Tôi lại trở về với lịch trình thường nhật của mình. Thức giấc, ăn, ngủ, học, đọc sách, tắm táp, nghe nhạc. Chỉ duy nhất một điều bất ổn, tôi tự tách mình ra khỏi con người. Dù vẫn nói chuyện với những người xung quanh nhưng thật chất chỉ là những chào hỏi xã giao bình thường, một vài đề tài vô thưởng vô phạt và không bao giờ phát biểu ý kiến cá nhân về bất cứ một vấn đề gì, Tôi cất sâu nụ cười của mình và cả những tình cảm gây nhiều hoang mang, bất ổn. Bức tường xung quanh được dựng nên ngày một chắc chắn khi những người xung quanh cảm thấy mình đang làm phí thời giờ của tôi và ngột ngạt trong chính lớp không khi lạnh toát của cuộc đối thoại.
Mọi việc cũng chẳng quá tệ vì suy cho cùng chẳng có gì mà không quen được. Đi và về như một cái bóng. Xếp đầy thời gian rãnh rỗi bằng những quyển sách dầy cộp đủ mọi thể loại và xoa dịu tim bằng cà phê ấm ngọt tự pha. Tôi vẫn nhớ anh. Tôi vẫn khóc. Và tôi vẫn mất ngủ. Tôi vẫn nhìn xung quanh và cảm thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa gì với mình. Nhưng việc đối mặt với quá khứ, với nỗi đau và ngừng suy nghĩ tìm một lý do giải thích cho mối quan hệ làm tôi nhẹ bẫng đi ít nhiều
Cách sống như vậy trong mắt nhiều người có lẽ quá phụ thuộc vào cảm xúc mà trở nên tùy tiện, ích kỷ. Nhưng đối với một cô gái thường xuyên cảm thấy mình lạc lõng giữa một đám đông, thấy cô độc đến tận cùng lúc trên môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ thì buông mình bơi trong nỗi đau của mình là hạnh phúc. Sống cùng nó. Đi đến tận cùng...
Điều duy nhất muốn làm vào lúc đó là đi đến một nơi không ai quen biết, trốn chạy tất cả, đột nhiên biến mất không vết tích...
Hạnh phúc...
Suy cho cùng không phải giống việc uống một ly nước sao? Nóng, lạnh thế nào tự bản thân là người hiểu rõ nhất....
***
Trách móc ai đó thì người đau nhiều nhất vẫn là bản thân mình. Người ta đâu có biết, chỉ mỗi mình mệt mỏi nhiều nhất
Còn trách nghĩa là còn yêu, còn quan tâm
Những thứ không thuộc về mình mãi mãi chẳng thể là của mình...
Tôi thuộc nằm lòng những câu nói kiểu này, nhưng chẳng hề có tác dụng.
Bởi vì tôi là một con người, hơn nữa lại là một người ích kỉ nên tôi không thể ngừng trách, ngừng giận một người làm tổn thương mình.
Đầu tháng tư, tôi ra ngoài gặp một người bạn thân tại quán coffee nhỏ nhắn nhưng ấm cúng và đơn giản. Đèn vàng dịu dàng tràn ngập cả không gian trắng muốt thơm phức. Trên tường, những bức tranh bằng gỗ tinh tế nằm ngay ngắn và thẳng lối.
"Em là kiểu người luôn không muốn buông tay với tất cả những gì mình có được. Tham vọng đó nhiều đến mức gấp đôi, gấp ba người khác, cho nên lúc mất đi cũng đau đến mức lệch lạc đi như vậy.Nhưng lại chính vì điều đó, mà không bao giờ cố sức giữ. Luôn tự nói với bản thân không có gì là quan trọng với tôi cả. Sợ mất đi đến mức phải tự lừa mình những thứ " quan trọng nhất" vốn dĩ không hề có ý nghĩa gì.
Đó là cách mà em tự đánh mất những điều quý giá của mình...
Hãy thành thật, em cảm thấy thế nào khi mất đi những thứ " không quan trọng" đó?"
Nước mắt tôi lăn dài....
***
Sáu tháng sau đó, tôi ngừng trách móc anh.
"Trách móc ai đó thì người đau nhiều nhất vẫn là bản thân mình. Người ta đâu có biết, chỉ mỗi mình mệt mỏi nhiều nhất"
Tôi nhìn thấy nụ cười của anh. Một nụ cười tươi tắn, đúng nghĩa.
Rồi tôi nhìn lại những ngày mình đã sống. Những lúc nhấn mình chìm xuống, bỏ mặc tất cả. Cuộc sống ấy sao quá chừng mỏi mệt và nhàm chán.
Thấy thương hại chính bản thân mình...
Nhưng tôi không hối hận. Có những thứ nếu không tự mình trải nghiệm, không trải qua sẽ không thể nào nhận ra.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thật sự nhận ra sự vô nghĩa của việc ngồi trách một người
Tôi lại cười, lại nói, không hề giả tạo.
Anh bắt chuyện với tôi như một người bạn
Im lặng.
Vì đơn giản, tôi vẫn chưa thể ngừng giận anh.
Tan vỡ sau một tình yêu cũng giống như vết sẹo sau một tai nạn. Nó hiển hiện ở đó, luôn nhắc nhớ về những gì đã qua, lý do tại sao nó xuất hiện và không bao giờ biến mất, nhưng còn nỗi đau...
...