có lẽ đã là quá khứ và trôi xa lắm rồi... mà con người thì không có cách nào khắc lại cái nỗi đau đó một cách rõ rệt và chính xác như trước được...
Vì vậy mà ta vẫn luôn nhớ những nỗi đau không còn đau nữa...
Vì vậy ta nên tin rằng, thời gian, có sức mạnh thần kỳ trong việc xoa dịu mọi thứ...
***
Một năm sau, tình cờ gặp mặt nhau trong một tiệm photocopy nhỏ trước trường Đại học, lúc đang loay hoay chỉnh sửa bản in cho bài báo cáo.
Chúng tôi chào hỏi nhau bằng vài câu hỏi thăm ngắn gọn nhưng chân thành và giản đơn. Thật lòng, tôi thấy thật nhẹ nhõm khi mình lại có thể nở một nụ cười và chào tạm biệt anh một cách nhẹ nhàng.
An yên...
Vết thương, suy cho cùng rồi sẽ tự được chữa lành một khi tình yêu được gìn giữ trong lòng một cô gái ra đi. Không còn gì, kể cả những tổn thương...
Những ngày này, cuộc sống với tôi thật giản dị. Sáng thức giấc chạy bộ cật lực trong công viên. Trưa, có thể lười biếng nằm lăn ra đếm những hạt nắng con con trên mái, uống nước chanh mát lạnh, ăn khoai lang nướng ngọt bùi thơm phức. Chiều tối ủ mình trong chăn, uống cốc coffee đắng đắng ngọt ngọt, ru mình bằng những giai điệu ngọt đến nao long của Secret Garden, thấy mình thơm phức nhỏ nhắn như đứa trẻ.
Thực tại quả thật rất tốt.
Có thể nhắm mắt mà không rơi lệ. Giấc ngủ ngon lành không mộng mị.
Và như thế...
Chúng tôi không phải là những người bạn, người yêu càng không.
Vẫn chưa nói lời yêu... cho những nhớ thương, mong ngóng từng có...
Nhưng...
Có một điều tôi có thể chắc chắn...
Anh và tôi đã từng yêu!
Đơn giản và gãy gọn thế thôi.
Yêu!
Thùy Vi
tình yêu tan vỡ (218)
trái tim bị tổn thương (189)
không thể quên (55).