2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Liệu anh còn yêu em?

14-06-2016
A
A
A
A



****

"Anh Hoàng! Em thích anh, thật sự thích anh rất nhiều! Em muốn làm bạn gái của anh!"

Lại một lần nữa em ngu ngốc đi tỏ tình với tôi rồi để nhận lại một lời từ chối y hệt lần trước, rồi để trở thành gai trong mắt của bao người. Em vẫn thế, vẫn cái dáng người nhỏ nhắn, vẫn cái nụ cười ngây ngô, vẫn cái gương mặt bẽn lẽn, ngại ngùng. Nhưng lần này tôi thấy hình như em sẽ không còn vẻ sợ sệt mọi người xung quanh nữa, em sẽ thẳng thắn đối diện với nó, em sẽ công khai "lẽo đẽo" theo tôi suốt ngày.

Tôi học môn gì, tôi chơi gì, tôi đi đâu hay ăn gì, mặc gì có lẽ em đều nắm rõ, bởi em vẫn đang bám tôi như sam đây này. Em trưng ra bộ mặt dày của mình, đi với tôi hết chỗ này rồi chỗ khác, chịu sự nhòm ngó của bao người. Em đến nhà tôi mỗi sáng, mỗi chiều, đứng đợi tôi hàng giờ mặc dù nắng chiếu bỏng rát cả da. Em có thể chịu cả những đợt mưa rào bất chợt lạnh thấu xương. Em còn nghe theo sự sai khiến của tôi nhảy xuống dưới bể nước để mò lại chiếc nhẫn bị rơi. Em có thể hàng ngày bê đống sách vở từ tầng 1 lên tầng 5 cho tôi mà không thấy mệt mỏi... Em... thật ngốc Mai Anh ạ!

"Mày thích Mai Anh vậy tại sao còn hành hạ cô bé ấy vậy?"

"Phải đấy Hoàng, Mai Anh thật là đáng thương! Nếu là tao chắc chắn cô ấy sẽ chẳng bao giờ phải khốn khổ vậy đâu!"

"Mai Anh như một vì tinh tú trên bầu trời, tỏa sáng ở bất cứ nơi nào mà cô bé ấy muốn và thu hút rất nhiều những người xung quanh... Mày không nhanh chóng tiến tới thì thể nào cũng mất cho xem!"

Phải, tôi thích em, rất thích em... nhưng tại sao tôi cứ làm ngược lại với những gì mà trái tim tôi chỉ dẫn vậy?

Đối với tôi, em như một món quà vô giá mà thượng đế ban cho. Tôi sẽ nâng niu, cất giữ em như bảo vật của riêng mình tôi. Tôi sẽ không cho bất cứ một ai động đến em. Bởi em chỉ được là của mình tôi thôi!

***

"Anh Hoàng... em thật sự... rất... thích..."

Lần thứ 3 em tỏ tình với tôi, nhưng thật chớ trêu, tại sao em lại đến vào cái lúc mà tâm trạng tôi đang không thoải mái vậy chứ? Tôi không tự chủ mà gắt lên với em.

"Im đi!"

Gió thổi, mái tóc đen khẽ bay lên trong gió để che đi gương mặt buồn rầu của em. Một giọt, hai giọt rồi 3 giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra, em khóc, khóc rất khẽ, khẽ đến mức tôi đứng ngay đó cũng không thể nghe thấy hay cảm nhận được. Nhưng khi em ngẩng đầu lên, mặc những giọt nước mắt trong suốt như viên pha lê kia đang rơi lã chã, em nhìn tôi rồi cười thì lúc đó tôi mới biết em đã khóc.

***

Những tuần sau em bắt đầu không lẽo đẽo đi sau tôi như mọi ngày nữa, em đi đâu, em làm gì tôi còn chẳng rõ. Cô gái nhỏ của tôi ơi, giờ em ở đâu mất rồi? Không có em ở đây tôi cảm thấy trống rỗng, lạc lõng đến mức khó tả. Chẳng nhẽ em giận tôi ư? Hay em đã xảy ra chuyện gì?

***

"Anh Hoàng... em..."

"Tôi nói là xin lỗi!"

"Không, lần này em không đến nói điều đó..."

"..."

"Anh Hoàng, em thật sự rất thích anh, em yêu anh! Nhưng đối với anh có lẽ em chỉ là một đứa con gái tầm thường, xung quanh anh còn biết bao người con gái khác tốt hơn, xinh đẹp hơn... một mình em thật nhỏ bé... Vậy nên hôm nay em hẹn anh đến đây để nói với anh rằng em sẽ ngừng việc theo đuổi anh lại, em sẽ không thích anh nữa, em sẽ hết yêu anh... Em sẽ đến với một người khác, em sẽ giảm bớt gánh nặng cho anh, em sẽ khiến anh bớt khó chịu. Vậy nhé, tạm biệt anh!"

Nghe những lời nói của em khiến lòng tôi đau nhói. Ha, em dám gọi tôi tới đây để nói rằng em sẽ ngừng theo đuổi tôi ư? Ai cho phép em ngừng theo đuổi tôi, ai cho phép em ngừng yêu tôi mà em dám? Lửa giận trong tôi hừng hực, điều đó thúc ép tôi phải tìm hiểu lý do gì khiến em ngừng theo đuổi tôi.

***

Người của tôi đi theo dõi em và một thằng nhóc mới chuyển đến trường được vài hôm, nó tên là Minh. Em cùng hắn đi học về với nhau, cười nói vui vẻ, thi thoảng rẽ vào vài hàng quán trên đường. Gần đến nhà em thằng nhóc Minh kia đưa áo của hắn cho em mặc. Khốn kiếp thật, hóa ra nó là lý do khiến em rời bỏ tôi sao? Tôi không cho phép, không cho phép em làm điều đó! Em mãi mãi là của tôi!

***

"Minh... cậu ấy đâu rồi?"

"Sao em hỏi tôi?"

"Chắc chắn chỉ có thể là anh... chắc chắn là anh... chẳng nhẽ người theo dõi bọn em, cả tiếng người kêu cứu..."

"Ha, em biết rồi sao?"

"Anh Hoàng, làm ơn hãy nói đi, Minh đang ở đâu rồi!"

"Em quan tâm thằng nhóc đó đến vậy sao? Em quan tâm nó tới mức từ bỏ theo đuổi tôi sao? Haha, có người dám ngừng theo đuổi tôi sao?"

Em đến tìm tôi, thật đúng với dự đoán. Em đã yêu cái thằng nhóc đó đến vậy sao? Em quan tâm tới nó đến mức mà dám cả gan xông vào phòng riêng của tôi? Em to gan thật. Thấy em đang đứng suy nghĩ điều gì đó tôi liền nổi thú tính lên, tôi sẽ chiếm giữ em, tôi sẽ khiến em là của tôi, chỉ mình tôi thôi, không một ai có thể động vào em.Cửa đóng lại.

"Em đừng lo, cậu sẽ ta không chết! Với điều kiện... em phải là của tôi!"

Tôi đặt ly rượu xuống bàn rồi tiến đến gần em, ôm em vào lòng. Tôi có thể cảm nhận thấy cơ thể em hơi run lên, từng nhịp đập của em bị tôi nắm thóp. Nó đập rất nhanh và mạnh mẽ. Tôi hôn em, tôi ôm em và thật lạ là em chẳng có chút hành động chống cự nào mà chỉ ngoan ngoãn như một con cún nghe lời. Chắc chắn, chắc chắn rằng em vẫn còn yêu tôi, rất nhiều.

"Mai Anh, em chỉ là của một mình tôi, không được là của một ai khác, chỉ mình tôi thôi nghe chưa. Nếu như em dám làm trái lời tôi thì đừng có trách."

***

Kể từ lúc em đến với tôi cũng đã được 3 năm, em giờ đã là vợ của tôi, suốt ngày chỉ được ở nhà, không được ra ngoài hay đi làm việc bởi tôi không cho phép. Tôi đã bảo rồi, tôi luôn muốn giữ em làm của riêng mình, tôi không cho phép ai động vào em dù chỉ là một sợi tóc. Em thuộc quyền sở hữu của tôi, mãi mãi là như vậy. Nhưng, em dám làm trái lại lời tôi rồi để bị lũ nhân viên trong công ty của tôi làm trò đồi bại. Em biết không, lũ đó đã bị dần cho tới suýt chết rồi, còn em thôi đấy. Tôi bắt đầu như một thằng điên nổi cơn ghen, tôi trói em và nhốt em trong phòng. Em ăn gì cũng có người mang đồ ăn tới, em tắm rửa cũng có người dìu dắt, coi chừng. Em phải chịu sự giám sát của tôi. Tôi không để ý từ lúc nào những vết bầm tím trên cơ thể em ngày một nhiều hơn. Tôi chỉ biết từ sau dạo đó tôi bắt đầu lúc nào cũng trút giận lên cơ thể em, cứ khó chịu là tôi lôi em ra đánh đập, quát mắng. Tôi cũng bắt đầu thờ ơ, không quan tâm đến em rồi còn làm việc nhiều hơn, qua lại với vài cô gái khác mà quên mất là em vẫn còn ở ngay trong ngôi nhà này.

***

"Anh Hoàng, liệu anh còn có yêu em?"

"Sao em hỏi vậy?"

"Bởi vì anh không quan tâm đến em nữa rồi! Anh luôn qua lại với người con gái khác mà không phải là em, anh luôn làm việc tới tối mịt mới về nhà để tránh mặt em, anh thờ ơ, lạnh lùng với em... Anh còn hay quát mắng, đánh đập và trút giận lên người em..."

"Em nín đi, đừng khóc nữa, anh sẽ cởi trói cho em! Đừng suy nghĩ lung tung!"

"Em không cần, anh hãy trả lời đi! Liệu anh có còn yêu em hay không?"

"Em hãy câm ngay mồm lại cho tôi! Em là của tôi, tôi thích ở bên em lúc nào thì tôi ở còn các chuyện khác không khiến em xen vào!"

"Anh hết thích em rồi đúng chứ? Khốn kiếp thật!"

Tại sao em lại dám nói những điều này chứ, em không còn yêu tôi hay sao, em định rời bỏ tôi vì không chịu nổi tôi nữa hay sao? Tôi như phát rồ lên và tát em, không cởi trói cho em nữa, bỏ mặc em ở trong đó một mình.

***

Như thường lệ, tôi lại về nhà với một ả đàn bà nào đấy. Tôi lên phòng của mình và tất nhiên là có ngó qua phòng của em. Thấy em cười tươi khi nhìn thấy tôi trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn, trông em thật đáng yêu làm sao. Nhưng không được, bây giờ tôi không ở với em được, tôi bận rồi, tôi phải trở về phòng của mình.

"Anh Hoàng!"

Em gọi toáng tên tôi khiến tôi giật mình mà chạy ngay sang phòng em.

"Gì vậy?"

"Anh Hoàngg, có phải anh rất thích nghe tiếng khóc thút thít của em? Có phải anh rất thích nghe tiếng kêu gào thảm thiết của em? Anh rất chúng, phải chứ?"

"..."

"Em hỏi anh một lần nữa nhé! Liệu anh có còn yêu em không?"

"Mai Anh, em ngồi đó ngoan đi, lát anh sang với em sau. Đừng uống rượu nữa mà nghỉ ngơi đi!"

Tôi bước đi nhưng vẫn không thể nào quên được hình bóng của em. Em mặc áo sơmi trắng, ngồi bó gối trên giường và nhìn tôi cười ngây dại. Nụ cười của em thật ma mị khiến tôi bị ám ảnh.

***

"Mai Anh, mở cửa ra mau lên!"

Tôi đập cửa phòng em một cách điên cuồng bởi nước trong đó tràn ra lênh láng, ướt hết cả hành lang. Em không làm điều gì ngu ngốc chứ? Những người giúp việc đứng quanh tôi lo lắng, thấp thỏm không kém. Gọi một câu, hai câu, rồi ba câu, mãi không thấy em trả lời tôi liền phá cửa xông vào trong. Cả phòng chìm trong biển nước, những mảnh thủy tinh rơi rải rác, rượu thấm khô một mảng ga giường. Nước trong phòng tắm vẫn chảy không ngừng, tôi chạy vào đó tắt nước đi. Bây giờ đây trước mặt tôi là cô vợ xinh đẹp của mình đang nằm bất động trong bồn, làn da trắng bệch, đôi môi tím tái do lạnh. tôi bế em lên rồi đưa sang phòng của mình, tôi kêu người vú nuôi thay đồ và nấu chút cháo cho em ăn lấy sức.

"Mai Anh, tỉnh dậy ăn chút chào nào!"

Đôi mắt em nhấp nháy rồi cũng mở hẳn.

↑↑ Lượt xem: 206
<< 1 2 3 4 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
pacman, rainbows, and roller s