"
"Ha, em biết rồi sao?"
"Anh Hoàng, làm ơn hãy nói đi, Minh đang ở đâu rồi!"
"Em quan tâm thằng nhóc đó đến vậy sao? Em quan tâm nó tới mức từ bỏ theo đuổi tôi sao? Haha, có người dám ngừng theo đuổi tôi sao?"
Anh nói, lời nói chứa đầy sự tức giận, anh dùng tay mình bóp mạnh cằm em khiến em cảm thấy rất đau đớn đến mức bật khóc. Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng thô lỗ và mạnh bạo, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy đau đớn. Nhưng khốn kiếp thật, nhìn thấy anh em chỉ muốn đến ôm anh, hôn anh nhưng em không dám làm điều đó. Vả lại em đang là bạn gái của Minh, cậu ấy đang biến mất tăm đi đâu rồi, em cần tìm cậu ấy... anh hại cậu ấy sao? Mớ cảm xúc hỗn độn cứ giằng co mãi trong đầu khiến nó đau như muốn nổ tung. Em cứ suy nghĩ mãi, đứng giữa phòng của anh mặc cho anh đang tiến ra phía cửa phòng và khóa nó lại.
"Em đừng lo, cậu sẽ ta không chết! Với điều kiện... em phải là của tôi!"
Em bất ngờ trước câu nói đó của anh, em vừa vui mừng, em vừa đau đớn. Bởi em đã đến bên Minh, em đã quyết tâm rằng không thích anh nữa mà giờ anh lại nói vậy... em phải làm sao đây. Rồi anh đặt ly rượu xuống bàn, anh tiến tới bên em, anh ôm lấy cơ thể em rồi truyền chút hơi ấm áp vào cơ thể em. Em khẽ run người bởi em chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào ở khoảng cách gần đến như vậy, kể cả Minh. Rồi anh hôn em, thật cuồng nhiệt. Em không hiểu sao lúc đó em không chống cự mà lại ngoan ngoãn nghe lời anh như một con cún. Nhưng, em cũng lo sợ một điều rằng... nhỡ anh chỉ coi em như một món đồ chơi, chơi chán xong bỏ... vậy lúc đấy em phải làm sao đây?
"Mai Anh, em chỉ là của một mình tôi, không được là của một ai khác, chỉ mình tôi thôi nghe chưa. Nếu như em dám làm trái lời tôi thì đừng có trách."
***
Em đến với anh như vậy đấy, liệu anh có còn nhớ? Đối với em đó là chuỗi ngày tháng đau khổ bởi vừa bị giày vò tâm hồn lẫn thể xác... nhưng cũng nhờ đó mà em xác định được tình cảm của mình mà đến bên anh. Hoàng, em thật sự yêu anh rất nhiều, có lẽ em yêu anh hơn cả anh yêu em vậy! Giờ ngồi trong căn phòng tối tăm này khiến những kỉ niệm xưa chợt ùa về, đầy gian nan, đau khổ lẫn hạnh phúc.
***
Ngồi trong căn phòng tối om, lạnh ngắt, ánh sáng đèn điện từ bên ngoài hắt vào qua khe cửa sổ tạo nên không gian kì ảo và ma quái. Em ngồi đấy, trên chiếc giường màu kem, cầm chai rượu trên tay và chơi đùa với nó. Một giọt nước trong vắt rơi "tách" xuống nền nhà. Em cảm thấy lòng mình nặng trĩu, em mệt mỏi và chán nản với cuộc sống này lắm rồi. Anh Hoàng, em luôn tự thắc mắc với bản thân mình rằng "Liệu anh có còn yêu em như trước đây?" Nhưng, em vẫn cứ luôn gạt bỏ cái suy nghĩ xấu xa đó đi bởi em yêu anh, yêu anh rất nhiều, em không muốn chúng ta kết thúc như vậy.
***
Kể từ lúc em đến với anh cũng đã được 3 năm, em giờ đã là vợ của anh, suốt ngày chỉ được ở nhà, không được ra ngoài hay đi làm việc bởi anh không cho phép. Em rất muốn được ra ngoài, được hít hà không khí của trời đất, được ngắm nhìn sự thay đổi của thiên nhiên, được đến làm việc ở công ty của anh để gần gũi với anh hơn. Nhưng lúc nào cũng vậy, đáp lại lời xin phép của em đều là những câu nói như "Em là vợ anh, là lá ngọc cành vàng, anh không cho phép em được làm việc rồi lại đổ bệnh", "Anh muốn em chỉ là của một mình anh thôi, vậy nên hãy ngoan ngoãn ở trong nhà và đừng đi đâu hết, nhỡ ai có nhìn thấy em và bắt em đi khỏi anh thì sao?"... Em luôn nghe theo lời anh, như một con ngốc lúc nào cũng tuân theo lệnh chủ nhân mình. "Con giun xéo mãi cũng quằn", em làm trái lại lời anh, em rời khỏi tổ ấm của chúng ta để đến công ty đưa đồ ăn cho anh. Đến phòng riêng của anh thì chẳng thấy anh đâu chỉ thấy mấy gã đàn ông đê tiện đang ngồi rượu chè ở đó. Chúng thấy em, chúng đến làm cái trò đồi bại với em rồi khi anh phát hiện thì cũng là lúc em và chúng không yên thân. Anh tống cổ chúng ra khỏi công ty, không những thế anh còn kêu người của mình đánh cho chúng gần như chết. Còn em, anh đưa em về nhà với sự tức giận, anh lôi em vào trong phòng, trói chân em lại rồi buộc vào thành giường, anh tát em, anh quát mắng em, anh dọa nạt em. Những vết bầm tím nhiều dần theo thời gian, lúc nào cũng vậy, anh đều trút giận lên cơ thể nhỏ bé, mỏng manh này. Nhưng không vì thế mà em ghét anh đâu, em yêu anh nhiều lắm Hoàng ạ! Còn nữa, anh bắt đầu ít qua lại với em, anh bắt đầu cặp thêm vài cô bồ rồi để tối tối lại dẫn về nhà và vui vẻ với nhau, em thì luôn bị trói chặt ở trong căn phòng lạnh lẽo ấy rồi ngồi thơ thẩn nhớ đến anh. Điều đó khiến em vô cùng đau đớn và cảm thấy thật nhục nhã.
***
"Anh Hoàng, liệu anh còn có yêu em?"
"Sao em hỏi vậy?"
"Bởi vì anh không quan tâm đến em nữa rồi! Anh luôn qua lại với người con gái khác mà không phải là em, anh luôn làm việc tới tối mịt mới về nhà để tránh mặt em, anh thờ ơ, lạnh lùng với em... Anh còn hay quát mắng, đánh đập và trút giận lên người em..."
"Em nín đi, đừng khóc nữa, anh sẽ cởi trói cho em! Đừng suy nghĩ lung tung!"
"Em không cần, anh hãy trả lời đi! Liệu anh có còn yêu em hay không?"
"Em hãy câm ngay mồm lại cho tôi! Em là của tôi, tôi thích ở bên em lúc nào thì tôi ở còn các chuyện khác không khiến em xen vào!"
"Anh hết thích em rồi đúng chứ? Khốn kiếp thật!"
Em đã lấy hết can đảm để hỏi anh bởi em luôn muốn biết sự hiện diện của em trong trái tim có còn một chút nào không nhưng có lẽ là không còn. Em đã nhận trọn vẹn từ anh một cái nhìn chứa đầy sự điên cuồng, em đã nhận trọn từ anh một cái tát đau đớn, em đã nhận trọn từ anh những lời quát mắng đáng sợ. Lại tiếp tục thế, em lại bị giam trong căn phòng ấy.
***
Như thường lệ, anh sẽ về nhà với một ả đàn bà nào đấy. Anh lên phòng của mình và tất nhiên là có ngó qua phòng của em. Thấy anh em liền vui mừng nhưng rất tiếc, anh sẽ không vào đây với em, mà ngược lại, anh sẽ vô tâm bỏ mặc em ở trong đó một mình rồi đi thẳng. Em biết mà, lúc nào cũng vậy, vả lại trong phòng anh còn người đang chờ kìa. Chính vì em biết điều đấy nên em đã chuẩn bị sẵn những chai rượu để mình có thể giải sầu, để bớt đi cái sự tủi nhục, đau khổ ở trong lòng.
"Anh Hoàng!"
Em gọi toáng lên chỉ mong anh dành chút thời gian mà quay lại ngó ngàng em.
"Gì vậy?"
"Anh Hoàng, có phải anh rất thích nghe tiếng khóc thút thít của em? Có phải anh rất thích nghe tiếng kêu gào thảm thiết của em? Anh rất chúng, phải chứ?"
"..."
"Em hỏi anh một lần nữa nhé! Liệu anh có còn yêu em không?"
"Mai Anh, em ngồi đó ngoan đi, lát anh sang với em sau. Đừng uống rượu nữa mà nghỉ ngơi đi!"
Em không cam lòng, anh chưa chịu trả lời mà đã bỏ đi, trở lại với ả đàn bà đáng ghét kia. Em cười, một nụ cười chua chát. Chai rượu vang hoa hồng để sẵn ở đầu giường bị em đập vỡ vụn ra, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe khắp giường, khắp sàn nhà rồi bắn lên cả chân tay của em. Vang đỏ chảy khắp ga giường. Em với lấy mảnh thủy tinh to nhất rồi cắt đứt những sợi dây thừng đáng ghét kia và bước xuống sàn. Cảm giác thật thích thú bởi lâu lắm em không đi lại... nhưng, Hoàng à, đau quá, em khuỵu xuống, đôi chân run rẩy bị thủy tinh đâm vào, chúng rạch rách da của em, máu đỏ rỉ ra.
Em cố lê cơ thể nặng trịch của mình đến chỗ cửa ra vào và khóa nó lại rồi em đi vào phòng tắm, vặn nước chảy xuống bồn. Em ngồi trong bồn tắm, thả lỏng cơ thể mặc cho dòng nước lạnh ngắt đang ôm trọn lấy cơ thể mình như muốn nuốt chửng. Em khẽ run người, máu vẫn cứ rỉ ra, nước chuyển sắc hồng.
***
Anh, em nghe thấy tiếng của anh gọi em này, em vui lắm. Nhưng, cơ thể của em sao thế này? Mở mắt ra, trước mặt em là gương mặt quan tâm, lo lắng của anh.
"Anh Hoàng... thì ra anh vẫn còn quan tâm đến em sao?"
"Mai Anh, anh... anh... em thật là dại dột, đừng làm những điều ngu ngốc như vậy nữa. Nhỡ mà em không tỉnh dậy được nữa thì sao?"
"Em xin lỗi, em yêu anh, Hoàng ạ! Đừng bao giờ đối xử với em như vậy nhé!"
***
Qua ngày hôm đó em như trải qua một cơn ác mộng dài ngày. Thật đáng sợ anh ạ! Em không thể nhớ nổi những gì em đã cùng anh trải qua trong quãng thời gian ấy. Anh à em thật lạ, cứ như em đã trở thành một con người hoàn toàn khác vậy. Em cảm thấy sợ lắm, đừng bỏ em nhé, Hoàng!
***
Ba năm trước, khi em chạy đến tỏ tình với tôi ở giữa sân trường cấp 3.
"Anh Hoàng... em... em thích anh... liệu anh... có thể làm bạn trai của em không?"
Chúng ta đứng đối diện nhau, xung quanh là bao nhiêu người. Em - một người con gái xinh đẹp, hiền lành, nhút nhát, không quá nổi bật nơi trường học hay đúng hơn là một đứa con gái tầm thường. Tôi - một thằng con trai ngông cuồng, xấu xa chỉ có được cái gia đình giàu có và bỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài. Tôi cũng thích em... nhưng không hiểu sao tôi lại từ chối nhẹ nhàng bằng nụ cười ấm áp. Có lẽ... tôi cần nhiều hơn điều đó.
"Xin lỗi!"
Xin lỗi ư? Haha, tôi cũng biết nói lời xin lỗi này. Không ngờ một ngày Hoàng tôi đây lại đứng trước mặt một cô gái và nói lời xin lỗi cô ấy... Có lẽ với tôi em vô cùng đặc biệt.
***
Đã 2 tuần kể từ ngày em tỏ tình với tôi. Ngày nào đến trường cũng thấy một đám người vây quanh một cô gái để trêu đùa, bắt nạt. Khốn kiếp thật, đó lại chính là em. Tôi rất muốn chạy đến chỗ họ để bảo vệ em, che chở cho em. Nhưng cái lòng tự cao của tôi lại ngăn tôi lại.
Tôi thật sự như một thằng khốn nhỉ? Thấy em như vậy mà không bảo vệ.