"Đồ ngốc" - cô khẽ nhủ, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi ướt lên mu bàn tay dặt trên trang sổ.
"Mới chỉ có năm ngày mà anh đã nhớ em tới vậy rồi. Anh cứ ngỡ sẽ không quá khó để vượt qua, cứ ngỡ công việc bộn bề sẽ không để anh có thời gian nhớ đến em nhiều quá. Vậy mà, đôi chân anh vẫn cứ khó bảo mà tự đưa bước tìm tới nơi này..."
"Giờ có lẽ ở bên đó rất lạnh. Anh nhớ em đã từng nói muốn ít nhất một lần đi ngắm tuyết cùng anh, liệu em có đang trông màn tuyết rơi mà thoáng nhớ tới anh như một tên tồi tệ?"
...
"Chắc những cuộc điện thoại từ một vài số máy lạ sẽ khiến em thấy thật phiền, nhưng sao đây khi anh cứ thấy nhớ em, cứ muốn ghe giọng nói của em mà không dám gọi cho em nhiều quá khi chúng ta chỉ còn danh nghĩa là hai người bạn. Có lẽ em không biết anh đã lo lắng thế nào khi nghe giọng nói mệt mỏi cùng những tiếng ho khan của em sáng nay, vậy mà lại chẳng thể nào lên tiếng."
...
"Gần hai năm rồi, liệu em đã yêu ai đó chưa? Mong là chưa..."
Nước mắt Quỳnh Như đã lăn dài, cô lướt thật nhanh những dòng chữ khiến tim mình tê buốt...
"Nếu bây giờ anh theo đuổi em một lần nữa, em... liệu có cho anh thêm cơ hội không?"
Không muốn đọc thêm nữa, cô gấp vội cuốn sổ, chẳng kịp đóng lại cánh cửa mà lao thật nhanh ra khỏi quán hàng, ùa váo dòng người tấp nập rồi lên một chiếc taxi. Cô cần phải đến nhà anh, cô muốn lập tức gặp cái tên đại ngốc nghếch đáng ghét đó...
Để rồi... nỗi hoang mang cùng sững sờ lại giống với hai năm trước giáng thẳng vào tâm trí cô. Cô không gặp được anh, thay vào đó là một lời thông báo của người giúp việc:
"Cậu hai hồi chiều bị tai nạn xe, ông bà chủ và cô út đều đã tới phòng cấp cứu."
Cô thoáng chết lặng, dường như chỉ thấy con đường phía trước mặt cứ dần mờ vào bóng đêm.
***
11h42, tại bệnh viện X...
Ánh đèn vẫn chiếu sáng trưng suốt những dãy hành lang dài, làm nổi bật lên một không gian màu trắng thật ảm đạm và lạnh lẽo. Cánh cửa phòng cấp cứu đã mở toang, nó dường như muốn báo hiệu cho cô gái một linh cảm chẳng lành.
Xung quanh đó có gia đình của anh. Người bố chỉ lặng thinh mà đựa lưng vào tường, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn theo vào cánh cửa màu trắng. Mẹ của anh như đã khóc đến kiệt sức, ngã bệt xuống nền mà không ngừng lẩm bẩm gọi tên con trai.
"Bảo Lâm... Bảo Lâm của mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra con, xin lỗi vì từ nhỏ mẹ đã thương anh trai con nhiều hơn. Bảo Lâm con mau trở về với mẹ đi, đừng bắt chước anh trai con mà bỏ mẹ đi như vậy..."
Đôi chân Quỳnh Như bất chợt không thể trụ vững khiến cơ thể cô đổ vào một bên tường, toàn thân giống như thoáng chết lặng.
Cô không biết, buổi tối hôm đó sau khi anh trở về từ cổng nhà cô, gia đình anh đã lại thêm một lần trong tình cảnh hỗn loạn. Mẹ anh vì vô tình chứng kiến một vụ tai nạn mà nhớ tới cái chết của con trai, thần trí càng thêm phần điên loạn. Bà không chịu ăn, không chịu ngủ mà cả ngày chỉ kêu khóc và không ngừng gọi tên Bảo Nguyên, ngay cả lời dỗ dành của Bảo Lâm cũng không có tác dụng nữa. Bà thậm chí đẩy anh ra khỏi mình mà lắc đầu nguây nguẩy: "Không phải, mẹ biết con là Bảo Lâm rồi... không phải Bảo Nguyên, Bảo Nguyên nó chết rồi, chết rồi..."
Bảo An cuối cùng không kìm được lòng mà hét lớn:
"Mẹ!!! Con xin mẹ đấy, mẹ không biết là anh đã mệt mỏi lắm rồi sao? Anh Nguyên dù sao cũng đi rồi, mẹ tại sao không biết quý trọng người vẫn còn sống như chúng con đây? Không lẽ phải thấy anh Lâm cũng chết đi rồi mẹ mới thấy thương anh ấy?"
Thế rồi cô cũng ấm ức ngồi luôn xuống ngay cạnh mẹ mà khóc, mặc cho cảnh tượng có chút thật nực cười.
...
Cô Thanh giờ rốt cuộc thì cũng tỉnh táo rồi, chỉ là khi cô hiểu mình đã mất một đứa con trai, giờ không thể mất thêm đứa con này nữa thì đã quá muộn. Bảo Lâm của cô đã không còn nữa rồi...
***
Quỳnh Như ngẩn ngơ bước vào căn phòng, rồi tiến tới trước một cơ thể đã được phủ kín bằng vải trắng – một màu trắng toát có phần thật đáng sợ. Anh... không lẽ lại một lần nữa bỏ rơi cô?
Cô run rẩy chạm tới bàn tay lạnh ngắt không được phủ kín của anh, khóe mắt dâng một màn chất lỏng màu nhàn nhạt của đau đớn:
"Trần Bảo Lâm – đồ độc ác, đồ tồi tệ. Anh xuất hiện trong cuộc đời em, khiến em yêu anh, nhớ anh rồi lại vứt bỏ em thế này sao?
Anh có biết hai năm qua với em khó khăn như thế nào không, có biết em đã nhớ anh đến thế nào không? Dẫu biết mình bị vứt bỏ, trái tim vẫn không thể nào ngừng yêu anh, dẫu bản thân bị dày vò, vẫn không thể nào dặn lòng phải quên anh. Chỉ là hai năm thôi, hai năm em ít nhất vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh bên cạnh. Thế còn bây giờ, anh bảo em phải làm sao chứ, làm sao khi bị vứt bỏ đến hai lần chứ? Anh cứ gây ra vết thương mà tại sao không chịu chịu trách nhiệm như vậy chứ?
Anh... chẳng phải anh đã nói sẽ theo đuổi em một lần nữa sao? Chẳng phải anh muốn em cho anh một cơ hội nữa sao? Vậy thì em nói cho anh biết nhé, em vẫn còn rất yêu anh, chưa bao giờ hết yêu anh cả. Vì vậy chỉ cần anh tỉnh lại, em nhất định sẽ tha thứ, nhất định sẽ chấp nhận anh thêm một lần...Vì vậy... anh, mau tỉnh dậy đi được không..."
Cô cứ vậy khóc trong đau đớn và tuyệt vọng ...
Cho tới khi... bàn tay nhỏ bé bỗng được một cảm giác mơ hồ bao phủ lấy.
"Anh..." – Cô sững mình, không kịp nghĩ thêm điều gì khác ngoài việc vội vàng lật bỏ tấm vải trắng che qua mặt anh. Đôi môi còn nhợt nhạt của anh khẽ cong lên thành một nụ cười yếu ớt:
"Em nói thật chứ? Rằng sẽ yêu anh một lần nữa?"
Rồi anh lại khẽ nhíu mày: "Đau đầu quá, con nhóc Bảo An đáng chết!"
Quỳnh Như vẫn không hết ngỡ ngàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh như chưa thể tin vào sự thật.
"Anh..."
"Những lời vừa rồi của em anh đều nghe cả rồi đó. Tuy bị bỏ thuốc mê nhưng anh vẫn tỉnh táo đúng lúc để mà nghe không sót một từ nào đâu..."
Cô vẫn dừng ánh mắt trên gương mặt của anh, vì quá ngỡ ngàng mà nói năng có phần lộn xộn:
"Anh, thế nào... anh không chết sao?"
Đúng lúc đó, tác giả của mà kịch bước vào, nở nụ cười ái ngại:
"Thật xin lỗi chị Quỳnh Như, vốn chỉ muốn dựng cảnh để giúp mẹ của em tỉnh táo lại thôi, không ngờ lại làm chị lo lắng."
"Con nhỏ đáng chết, dám dở trò lừa anh tới đây. Anh đã nói không được dùng cách này, nếu như mẹ vì quá shock mà nghĩ quẩn..."
Bảo An khẽ nhún vai nhìn anh trai:
"Em có bố hậu thuẫn rồi. Không phải giờ ổn cả rồi đó sao, chưa kể còn giúp anh một công đôi việc nhé!"
Cô khẽ nháy mắt tinh nghịch. Bảo Lâm cũng theo câu nói ấy mà bất giác nhìn sang bên cạnh, trông vào vẻ mặt đang pha trộn thật nhiều thứ cảm xúc của Quỳnh Như mà mỉm cười.
Cô Thanh hớt hải chạy vào phòng, lao chầm tới mà ôm chặt lấy cổ con trai:
"Bảo Lâm, con vẫn chưa bỏ mẹ đi phải không? Tốt quá rồi, mẹ xin lỗi, xin lỗi con trai...Đừng bao giờ làm mẹ sợ như vậy nữa nhé."
Bảo Lâm vẫn có chút mệt mỏi, khẽ vỗ vào lưng mẹ mà chấn an bà: "Không sao, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ không đi đâu cả..."
***
Mẹ của Bảo Lâm từ sau hôm đó tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, mỗi ngày thường ra ngoài nhiều hơn, mặc dù có đôi khi bà vẫn ngồi nhìn ảnh của Bảo Nguyên mà thoáng lặng. Bảo An cũng đã trưởng thành, bắt đầu theo anh trai học kinh doanh để góp sức lo một phần gánh nặng của gia đình và công ti.
... Tháng mười hai, mùa đông lạnh. Những cơn mưa phùn cứ âm ỉ kéo dài, quán trà của dì là một nơi khá lí tưởng để hò hẹn, cũng là nơi mà khách hàng tới nhấp những li trà ấm nóng để tự sưởi ấm lòng mình qua những ngày đông lạnh giá. Khoảng thời gian này những cuốn sổ cũng được dùng đến nhiều hơn. Đâu đó trong hàng trăm các nét chữ riêng biệt, Quỳnh Như lại vô tình lướt qua để rồi dừng ánh mắt tại một góc:
"Phạm Quỳnh Như, em đồng ý làm vợ anh chứ?"
.