"
Anh bất chợt yên lặng, chỉ khẽ gật đầu, rồi trầm mặc hướng ánh mắt về một góc phòng trống.
Người con gái đó ... có lẽ sẽ là nỗi dằn vặt lớn nhất trong cuộc đời anh. Hai năm không trông thấy bóng dáng cô, hai năm chỉ có thể đôi lúc hỏi han cô qua những cuộc diện thoại mà giọng điệu có phần xa cách như một mối quan hệ gượng gạo, sự thật là anh nhớ cô, rất nhớ...
Anh đã không nói với cô một điều... anh chưa bao giờ hết yêu cô – kể từ khi bắt đầu rung động trước nụ cười trong trẻo dịu dàng của cô, hai năm trước, hay hiện tại.
Hai năm trước, gia đình anh vì cái chết bất chợt của anh trai mà đảo lộn trong một tuần – một tuần đó không anh không liên lạc với cô. Mẹ của anh vì cú sốc quá lớn mà không thể chịu chấp nhận sự thực, cứ nhìn anh mà gọi tên Bảo Nguyên. Bảo Lâm phải tạm thời đóng vai anh trai mà chấn an tinh thần bà, chỉ là không ngờ, vai diễn đó lại phải đóng lâu đến vậy...
Buổi sáng cô đến nhà tìm anh, mẹ anh đang tươi cười mà nói về hôn ước đã định của Bảo Nguyên và cô gái có tên Thu Thảo. Có vẻ như cô ấy mới là người đáng thương và đau khổ nhất, vậy mà lại phải cùng anh cười thật gượng gạo để mẹ có thể có phần nào đó dịu lòng. Cô ấy đã lên kế hoạch ra nước ngoài, có lẽ là sau hôm đó thôi, lấy lí do đi du học mà hoãn lại lễ đính hôn, tạm thời rời xa một miền kí ức đau khổ.
Thế rồi Quỳnh Như đã xuất hiện vào đúng cái giây phút không nên xuất hiện nhất. Chắc cô không biết anh đã đau đớn thế nào khi trông thấy cô ngẩn ngơ vì bắt gặp cảnh anh đang nắm tay một người con gái khác, rồi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô thẫn thờ quay bước trở đi. Anh thậm chí đã lập tức chạy đuổi theo cô ngay khi có được lí do để mẹ trở lên phòng.
Nhưng... chiếc xe vừa được lái băng băng trên đoạn đường đông nghịt mang theo tâm trạng lo lắng mà vội vã của anh bỗng dưng đứng khựng lại ngay khi cánh cổng nhà cô vừa hiện ra trước mắt. Không có người bước xuống...
Anh có thể làm gì? Giải thích với cô rằng tất cả những thứ kia chỉ là hiểu nhầm, rồi sau đó lại nói với cô anh hiện giờ sẽ chẳng thể lo cho cô một cuộc sống tốt? Cô là một cô gái trong sáng, thích tự do, vì vậy nếu giờ cứ gắn với anh, cô sẽ chẳng thể thật sự thoải mái và vô tư mỉm cười. Anh trai mất đi rồi, cuộc sống của anh không còn có thể phóng khoáng và ung dung như trước, cuộc sống của anh bây giờ là trách nhiệm, phải thay anh trai gánh lấy sức nặng của gia đình, sự kì vọng của bố, nỗi lòng đáng thương của mẹ. Anh dường như có thể thấy trước cuộc sống ấy sẽ ngột ngạt và khó thở đến thế nào đối với bản thân mình, và cô- người duy nhất mà anh yêu...
Chiếc xe cứ đỗ lặng thinh như vậy chẳng biết bao lâu, cho tới khi mặt trời chiếu lên tới đỉnh, tới khi ánh nắng trải vàng khắp con đường kéo rộng thênh thang. Bảo Lâm chậm rãi rời đi, cái quay đầu như muốn níu trọn lấy nụ cười rạng rỡ của cô mà cất giữ vào sâu thẳm trái tim đang nhói đau của mình.
Quỳnh Như đi hai năm, anh chỉ biết nói cô hãy để anh vẫn là một người bạn, để anh vẫn có thể âm thầm dõi theo, âm thầm yêu và quan tâm cô. Để rồi đôi khi quá nhớ vẫn có thể gọi một cú điện thoại mà nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc...
***
"Anh..." – Bảo An khẽ thở dài. Cô đã xem hết cả một tập phim ba mươi phút đồng hồ mà ông anh trai bên cạnh vẫn cứ tâm trạng như vậy. Cũng may việc chọc cho anh cười vui vẻ từ lâu đã là sở trường của cô.
"Anh vẫn yêu chị ấy như vậy, có cần em lên kế hoạch ngày mai tới sân bay bắt cóc chị ấy về đây rồi hỏi "chị có yêu anh em nữa không?"
"Hả??? Nếu cô ấy nói "không" hay "chị đã có người yêu rồi" thì sao?"
"Thế thì phải xem tên đó có giàu bằng anh không, có đẹp trai bằng anh không? Nếu không bằng thì đòi cạnh tranh, nếu hơn thì nhốt luôn chị ấy lại."
Bảo Lâm khẽ cười. Anh chưa nói với cô một điều, Quỳnh Như đã đồng ý để anh ngày mai tới sân bay đón. Anh đang lo bản thân có khi nào vì quá nhớ cô mà không tự chủ lao tới ôm chầm lấy cô mất.
"Thôi, em về phòng đi ngủ đây, kệ anh ấy. Mà anh cũng mau ngủ luôn đi, hôm nay trời không có sao để mà ngắm đâu." – Bảo An trước khi bước ra cửa còn không quên tặng cho anh một cái vò đầu trộm rồi tẩu thoát thật nhanh. Nhưng xuống đến nhà dưới, cô lại gọi vọng lên:
"Anh Bảo Lâm, mai tới công ty đợi em đi học cùng nhé!"
Vô tình Bảo An không để ý thấy mẹ mình đang đứng phía chân cầu thang. Nghe thấy tên Bảo Lâm, cô thanh liền đặt vội cốc nước xuống bàn, dường như lao vồ tới con gái:
"Bảo Lâm! Bảo Lâm về rồi hả? Nó ở đâu?"
"Dạ không..." – Bảo An bất chợt lúng túng, cố tìm lí do giải thích: "Con... à, anh Bảo Lâm, anh ý vừa gọi điện về, hờ hờ..."
Bảo Lâm ở trên phòng có lẽ cũng hiểu được những gì đang diễn ra, liền bước ra ngoài tiếp lời cho em gái:
"Đúng rồi mẹ! Bảo Lâm vừa gọi cho con, con và Bảo An cũng đang nói về nó."
"Vậy hả?" Cô Thanh lẳng lặng cúi mặt có phần thất vọng và buồn bã. Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, cô lại ngẩng mặt tiến tới con trai:
"Tại sao nó vẫn không chịu về chứ? Bảo Nguyên, con mau gọi em con về đi."
"Mẹ à, Bảo Lâm vẫn đang học bên Mĩ, còn chưa hết khóa học thì làm sao về được chứ?" – Anh bước tới, vòng tay qua hai bên vai của mẹ mình, qoay người bà hướng về phòng ngủ: " Mẹ! Muộn rồi, đến giờ đi ngủ rồi, mau đi ngủ đi đã."
Như một đứa trẻ, cô Thanh nghe lời dỗ dành của Bảo Lâm đi vào phòng ngủ. Có vẻ cô đã nhanh chóng quên đi cái ý nghĩ ban đầu của mình.
***
7h55 sáng... Chuyến bay London – Hà Nội hạ cánh tại sân bay Nội Bài, Quỳnh Như chỉ xách theo một túi hành lí khá nhỏ bước ra theo dòng hành khách. Thật không khó để nhận ra dáng vẻ quen thuộc của anh – vẫn cứ luôn nổi bật giữa đám đông như vậy. Hai năm không gặp , cô đi tới nơi đất khách mà dường như chỉ có mái tóc là dài thêm, còn anh... tại sao lại gầy đi nhiều quá như vậy? Điều này khiến cô không khỏi có chút xót xa.
Có lẽ cả hai người đều không nhận ra mình đã đứng lặng mà nhìn người kia hồi lâu, cho tới khi dòng người đông đúc xung quanh vơi bớt gần một nửa. Cuộc hội ngộ của anh và cô thật đúng là kì lạ nhất, không có mừng rỡ, không có hỏi han, chỉ là hai ánh mắt chứa chan bao nỗi niềm nhung nhớ và... có chăng là một cái cười gượng gạo.
"Em vẫn không thay đổi gì."
"Ừm."
Vẫn là cách đáp ngắn gọn vô tư như thói quen của cô từ trước tới nay, điều này giúp anh cảm giác thấy không gian không còn quá gượng gạo.
"Anh cứ nghĩ em đã thay đổi cách nói chuyện như vậy."
"À..."
Cô có phần hơi sững lại và cũng cảm thấy khó hiểu cho chính mình. Đúng là cô đã cố thay đổi cách nói chuyện, thay đổi cách sống quá thoải mái của trước đây, vì anh mà nghĩ rằng mình cần phải tìm hiểu mọi thứ thật rõ ràng. Vậy mà, tới khi gặp lại anh, chẳng hiểu sao thói quen của cô lại trở về nguyên vẹn. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Anh sống vẫn tốt chứ?"
"Không tốt!"
Cô nhìn anh có phần ngỡ ngàng, đúng là... anh gầy đi rất nhiều so với chàng trai vạm vỡ trước đây.
"Vậy... anh và bạn gái thế nào rồi?"
"Bạn gái???... À... hai năm rồi anh không liên lạc với cô ấy, cô ấy sang Úc du học rồi."
Ánh mắt cô nhìn anh lại thêm phần ngỡ ngàng, dường như muốn nói gì đó lại thôi, chuyển hướng về phía trước.
"Hai năm rồi mới được về Việt Nam, em muốn đi dạo trước khi về nhà, được chứ?"
"Được." – Thực ra anh muốn nói, anh cũng muốn đưa cô đi dạo đâu đó để kéo dài thêm chút thời gian được ở bên cạnh cô.
Vẫn là con đường ven hồ quen thuộc mà họ đã bao lần sánh bước. Anh giờ lại đi thật chậm theo phía sau cô, ngập ngừng một điều gì đó giống như những ngày đầu mới theo đuổi. Không lẽ... khoảng cách giữa anh và cô đã trở về là xa cách như thế rồi?
Thế nhưng chẳng thể phủ nhận một điều, bước chân âm thầm phía sau vẫn khiến cho tría tim cô xốn xang đến lạ. Trải qua nhứng ngày khó nhọc cùng nỗi nhớ anh ở nơi đất khách, đã không dưới một lần cô cầm lên chiếc điện thoại mà tính gọi thẳng cho anh, hỏi anh vì cớ gì mà vứt bỏ cô, vì cớ gì mà không chịu nói thêm với cô bất cứ điều gì? Ngay lúc này đây, cô thực cũng chỉ muốn quay ngay lại, nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi cho rõ ràng những điều vẫn khiến cô mãi ấm ức trong lòng ấy.
... Nắng sớm lên thật nhanh, tia nắng cuối thu còn e ấp như mối tình đầu chớm nở nhẹ nhàng trong quá khứ, cũng nhàn nhạt như một quan hệ mập mờ nơi hiện tại. Ngày đầu gặp lại của anh và cô như vậy mà trôi qua – vẫn chỉ là những lời hỏi han qua lại còn mang phần khách sáo, rồi những lời thực sự muốn nói lại cứ nối nhau nghẹn lại nơi cuống họng.
Những hôm sau đó, anh vẫn thường xuyên hẹn cô ra ngoài mỗi buổi tối – là đi dạo, tới quán nước hoặc nhà hàng ăn nhanh – và cô phần lớn cũng không từ chối. Cô và anh có lẽ giờ giống như hai người bạn thật rồi, hai người bạn thường xuyên gặp gỡ trong một không khí thật gượng gạo và thật khó hiểu.
Tối thứ bảy trời trở lạnh, có lẽ đợt gió mùa Đông Bắc đầu tiên trong năm đã tràn về, Quỳnh Như và Bảo Lâm bước ra từ một quán hàng nhỏ, anh sẽ như thường lệ đi bộ đưa cô về tới cổng rồi mới quay bước trở về nhà mình.
Một chiếc xe máy của một gã thanh niên thiếu ý thức phóng vụt qua là cô bất giác giật mình mà mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Những ngày qua cô luôn giữa khoảng cách, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại hai người tiếp xúc cơ thể gần đến vậy nên không khỏi đều sững lại vài giây.
Một... hai... ba...