Nghĩa vừa nói vừa cười, còn không quên kèm theo cái nháy mắt khiến mọi dây thần kinh của Linh bị duỗi thẳng trong vài giây. Nhưng thông minh hoạt bát vốn là rất đáng quí, Linh nhanh chóng sử dụng những tố chất vốn có của mình, cô nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý.
Linh kéo Nghĩa đến một quán bụi ngay gần công ty mình, đây là quán mà Linh thường ghé chân bởi lần nào cũng thế Linh đến đây nếu không phải là đang đói run rẩy tay chân thì cũng là đang rất vội vì vậy cô buộc phải đến nơi gần nhất nếu không muốn chết giữa đường vì đói hoặc muộn. Lâu dần tự nhiên Linh trở thành khách quen của quán. Sự xuất hiện của Nghĩa ngày hôm nay khiến chi chủ quán đẩy ánh nhìn tò mò về phía Linh.
- Chị sâu, cho em như cũ, cho bạn em một suất thập cẩm nhé.
- Nay đi cùng người yêu hả vịt?
- Không chị ạ, bạn thôi.
- Em nói thế không sợ chồng tương lai của em buồn sao?- Nghĩa cắt ngang câu thoại giữa Linh và chị chủ quán.
- Đấy, thế mà còn dấu chị. Người yêu em đẹp trai lắm, dấu kĩ vào không mất.
Linh chết lặng người còn Nghĩa thì cười đầy đắc chí, tự nghĩ giải thích lúc này chỉ là thừa nhận, im lặng thì là đồng ý, Linh tặc lưỡi, đón bát bún trên tay chị sâu, chuyển sự quan tâm của mình sang cái bụng và không muốn lãng phí năng lượng hơn nữa...
- Như này thì em vẫn nợ anh bữa cơm rồi.
- Cái gì, nợ nần gì nữa, em chẳng phải mời anh đi ăn đây sao?
- Nhưng cái này là bún, không phải cơm.
- Ôi mẹ của tôi ơi, sao lại có kẻ bẫy người cao thủ đến vậy.
- Haha, anh không bẫy ai cả, là em tự kéo anh đến đây đó chứ? Còn ép anh ăn bún trong khi anh đang hết sức thèm cơm.
- Buồn nôn quá, thế thì anh tự lo trả tiền bát bún hôm nay đi, em hứa mời anh ăn cơm chứ không mời anh ăn bún. OK?
- Em thật là gian manh.
- Gian manh phải phấn đấu vài năm nữa may ra được như anh.
.......
Cuộc khẩu chiến giữa Linh và Nghĩa bị dán đoạn bởi cái điện thoại của anh đang yên lặng bỗng dưng bị ép ca bài "what makes you beautiful". Nghĩa liếc mắt nhìn sang, dừng lại đăm chiêu rồi quyết định úp điện thoại xuống.
- Sợ em trả thù à?
- Là sao?
- Thì vừa nãy anh chẳng phải chơi em một vố sao? Yên tâm, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Haha
- Haha, em nói anh tiểu nhân.
- Không ạ, là anh nói mà.
- Haha, mà quân tử, hình như từ này chỉ dùng cho nam nhân thôi, nhìn em anh nghĩ em chưa đi Thái bao giờ.
- Xì, em chuẩn girl đấy, không những thế còn là một hot girl nữa đấy.
- Vừa phải thôi, anh thấy có ngươi nói thái quá.
- Thái quá gì chứ, em chỉ là đang nói sự thật thôi. Mà nếu không phải sợ em trả thù thì là gì....là tình cũ, phải rồi, là tình cũ đang muốn nói lại ba từ em yêu anh nhưng bị cự tuyệt đúng không?-Linh tự liên tưởng và suy diễn bởi mới hôm qua cô vừa xem một đoạn phim kiểu tương tự như vậy.
Nghĩa dừng đũa, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Linh, ánh mắt sắc như dao, không mang nhiệt độ đi kèm nhưng đủ khiến cô thấy lạnh lẽo. Linh lắp bắp
- Em...em..., hình như em vừa nói sai gì rồi?- Linh nói với thái độ hối lỗi.
- Không sao, J thôi ăn đi.
Linh đầu cúi nhưng mắt thi thoảng vẫn ngước nhìn Nghĩa đầy dò xét, anh hoàn toàn không biểu thị một chút cảm xúc nào trên mặt, vì thế Linh dù rất tò mò muốn biết chuyện gì nhưng cũng đành chịu.
- Nếu em còn không tập chung ăn, thì em sẽ phải thanh toán tiền cho hai bát bún này đấy
- Tại sao?
- Ai ăn xong sau, người đó tính tiền.
- Ở đâu ra cái lý đấy chứ. Hay là như thế này đi anh thanh toán tiền bún, em sẽ mời anh café. OK?
- Em có âm mưu gì?
- Âm mưu gì là sao?
- Mời một người mới quen đi ăn, sau lại mời đi café. Đây không phải là âm mưu thì là gì?
- Thôi đi anh, đừng có ảo tưởng sức mạnh như thế chứ, đi ăn là anh đòi, còn café thì em mới chỉ nghĩ đến cách đây 1 phút thôi. Anh cẩn thận không chết vì già mà chết vì tự tin quá mức đó?
- Câu này đáng ra anh nói với em mới phải chứ?
- Được rồi, nếu anh không đi cũng được, thủ thân như thế cũng tốt, an toàn cho anh và cũng phù hợp với khuôn mặt anh nữa.
- Phù hợp với khuôn mặt anh là sao?
- Hehe, không có gì. Nào, bây giờ anh có muốn đi không hay về để bảo toàn thân thể?
- Haha, nếu có thể thì là anh thịt em chứ em chưa đến lượt thịt được anh đâu cô bé, Lest go!
Nghĩa vừa nói vừa đánh mắt nhìn Linh một tia nhìn đểu cáng, cộng thêm cái nháy mắt thứ hai trong ngày khiến Linh lại một lần nữa phải vận công để đẩy máu lên não.
Linh kéo Nghĩa đến quán café mà cô hay lê la..bình thường, mỗi khi rảnh rỗi, Linh thường vác laptop của mình ra Old ngồi, cùng với một ly sữa đá là cô có thể dựng ra rất nhiều viễn cảnh yêu đương đẹp đẽ nhưng cũng không ít cảnh cãi vã đến tan thương...
Trước mặt Nghĩa lúc này là Old tại sao lại là Old chứ, anh đã cố tình tránh nó, nhưng sao vẫn phải quay trở lại. Thấy Nghĩa không có ý định bước vào, Linh cau mày gọi:
- Này, đi thôi, không phải đến cửa quán rồi thì lại tiết kiệm tiền cho em đấy chứ?
Nghĩa không nói gì, mỉm cười theo chân cô bước vào... Linh chọn một bàn gần cửa sổ, cô thích những cái bàn gần cửa sổ, bởi nó có cái ánh sáng tự nhiện và còn có thể đưa mắt đi dạo một vòng bên ngoài. Nhìn Nghĩa đăm chiêu, cô không thể khống chế sự tò mò của mình.
- Anh có chuyện gì à? Thấy anh từ lúc đến cửa quán cứ sao sao ấy?
- Sao là sao? Anh vẫn bình thường.
- Thôi đi, trên mặt anh viết rõ 4 chữ " Tôi không bình thường" rồi kìa.
Nghĩa chỉ cười trước câu nói của Linh. Quả thực anh cũng không hiểu nổi có phải mình đang buồn hay không, nhưng chắc chắn một điều rằng anh không vui, mà không vui thì hiển nhiên là buồn rồi, có lẽ Linh nói đúng, anh đang không bình thường.
Buổi café đầu tiên không đem lại thu hoạch cho Linh, vốn dĩ cô muốn kéo Nghĩa đi café là để hỏi han nhiều hơn, cũng là để giải tỏa tò mò cho cái nhìn sắc lạnh của anh lúc đi ăn. Ngoài ra, biết đâu cô còn có thể được nghe một câu chuyện tình yêu nào đó để làm tư liệu cho một đứa con tinh thần nào đó ra đời chẳng hạn. Nhưng tiếc là Linh đã thất bại.
Kể từ sau lần café cùng nhau, những câu chuyện không đầu không cuối giữa Nghĩa và Linh ngày càng nhiều hơn, và cũng chẳng hiểu từ khi nào Linh đã quen với việc lang thang cùng Nghĩa. Còn Nghĩa cũng chẳng biết từ lúc nào đã để Linh chen ngang cuộc đời mình. Những cuộc gọi, những lời hẹn mà Mai Anh gửi anh cũng dần già bị anh từ chối và thay vào đó là những buổi café lượn lờ cùng Linh. Rất nhiều chuyện được Nghĩa chia sẻ với Linh trong quãng thời gian vừa qua, nhưng hiển nhiên trong số đó không có câu chuyện về Mai Anh. Không hiểu tại sao lần nào cũng vậy, cứ đến khi định nói về Mai Anh thì Nghĩa lại không biết phải bắt đầu như thế nào cả, và cuối cùng anh đành chọn cách im lặng, vào một lúc nào đó nhất định anh sẽ tự mình nói với Linh. Là một cô gái nhạy cảm, Linh hiểu Nghĩa vẫn đang còn điều gì đó chưa muốn cho mình biết, nhưng cô không hề hỏi, nếu đủ lòng tin nhất định Nghĩa sẽ nói với cô, còn không cô hiểu dù cô có hỏi thế nào Nghĩa cũng sẽ im lặng.
- Tại sao em không hỏi anh?
- Hỏi chuyện gì?
- Em biết anh đang nói chuyện gì mà.
- Nếu là chuyện phải nói thì nhất định anh sẽ nói, còn nếu đã là chuyện anh không mốn nói thì em có hỏi cũng không có câu trả lời thỏa mãn, vậy thì thôi, khi nào muốn nhấn định anh sẽ nói.
Cuối cùng thì Nghĩa đã quyết định kể cho Linh nghe mọi thứ và anh cũng đã hiểu vì sao khi ở cùng Linh anh lại cảm thấy dể chịu và thoải mái đến vậy.
- Này, anh không phải biến em thành kẻ thay thế đấy chứ
- Anh không nghĩ em sẽ nghĩ vậy?
- Lý do?
- Nếu em thực sự nghĩ như vậy thì em đã không ở cạnh anh cho đến bây giờ.
- Chúng ta là bạn, em chưa từng bỏ rơi bạn mình.
- Anh không phải bạn em.
- Không phải bạn, chả nhẽ là kẻ thù
- Em lại cố tình
- Hahaha, Em không cố tình gì cả, nếu không là bạn thì hẳn sẽ là thù, mà đã là thù thì em tốt nhất không nên ngồi thêm nếu không sẽ thiệt thân – Nói rồi Linh làm bộ đứng lên với túi sách đi về.
Nghĩa vội vàng nắm lấy tay Linh
- Ở lại cùng anh
- Lý do?
- Vì...vì anh cần em.
- Chỉ là cần em, cần em giúp gì sao? Trên cương vị là bạn bè em vẫn sẽ giúp.
- Cần em đồng hành cùng anh trên con đường phía trước
- Anh học câu này trên phim?
- ừ...
- Thế thì phim này em chưa xem
Nói rồi Linh rút tay mình khỏi tay Nghĩa, những Nghĩa đã nhanh hơn một nhịp, anh đứng lên kéo nhẹ tay Linh về phìa mình dùng 2 cánh tay đầy mạnh mẽ ôm chặt lấy cô. "Chúng ta cùng về được không"
.....
Nhịp tim của Linh hình như đã lệch đi vài nhịp, có vẻ như nó đang đập loạn xạ không theo một tần số cụ thể nào. Quãng thời gian gần đây, Linh dần dần nhận ra tình cảm mà mình dành cho Nghĩa, chỉ có điều đối với Nghĩa cô sẽ là Linh hay là Mai Anh, cho đến giờ thì cô đã có câu trả lời thỏa mãn. .
- Nếu anh còn giữ em chặt như thế này thì chúng ta sao có thể về được cơ chứ?
- Hãy để anh ôm em chút nữa...
Kể từ sau hôm đó, những điều cần biết cũng đã biết, những người không biết mình đang đứng đâu trong lòng đối phương cũng đã xác định được vị trí cụ thể. Tình yêu vốn là một thứ rất diệu kỳ, phải dùng trái tim để cảm nhận, phải dùng hành động để chứng minh.