tháng... năm.
Gửi em! Ngày mai anh bay, anh thực sự muốn tạm biệt em một lần cuối nhưng anh lại sợ, sợ nhìn thấy em khóc anh sẽ mềm lòng, anh sẽ không thể cất bước đi.
Anh chưa bao giờ nói yêu em, và có lẽ em đã luôn tự ti về bản thân mình nên không nhận ra tình yêu ấy. Sự thật là anh yêu em. Yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em bước vào lớp học. Yêu từ lúc em vênh mặt trước lời đề nghị làm quen của anh. Yêu khi em đã ở bên anh mọi lúc, khi anh thành công hay khi thất bại. Anh đã rất hạnh phúc khi em bảo rằng dù anh có đi đâu em cũng vẫn chờ anh.
Cuộc sống của anh quá mệt mỏi với những bon chen và đấu đá nên với anh, em như một bóng cây mát để trú. Anh sợ, sợ em bị cuộc sống của anh thay đổi, sợ em ưu phiền, sợ em đau khổ, vì thế suốt bao năm qua anh đã im lặng để em nghĩ rằng anh không yêu em.
Anh đã rất buồn mỗi lần em có người mới. Anh đã ích kỷ cầu mong em chóng chia tay. Anh đã rất hạnh phúc, tự hào khi em được làm những gì em muốn. Anh tin em sẽ vượt qua khó khăn và tiếp tục đi trên con đường em đã chọn. Hãy mở lòng và đó nhận tình yêu. Sẽ có những người tốt yêu thương, sát cánh bên em đến suốt cuộc đời. Còn anh, anh xin giữ tình yêu của em như một món quà quý giá của tuổi thanh xuân.
Anh yêu em!"
V. Kết thúc một chặng đường.
Bốn năm đã trôi qua, tôi 30 tuổi. Tôi đã trở lại. Anh chưa quay về. Cậu nhóc đó tốt nghiệp và tiếp tục học thạc sĩ ở Anh. Bốn năm gắn bó, tôi đã quen thuộc từng ngõ ngách của thành phố này. Mở lòng mình ra có thêm bạn bè, thêm nhiều mối quan hệ nhưng tôi vẫn không yêu ai, không kết hôn và tôi hạnh phúc với cuộc sống đó.
Một sáng đầu tuần tôi bị đánh thức sớm bởi tiếng chuông điện thoại:
"Alo cô à! À. Chị à, anh đang về. Em sẽ đón anh chứ! ...Anh yêu em."
.....
HS2P
.