Từ khi là một đứa con gái chập chững yêu đương đến khi tốt nghiệp Đại học tôi vẫn hướng về anh. Anh thì khác, anh coi tôi là một thằng đàn ông không hơn không kém. Kể cả việc tôi đến nhà anh ngủ qua đêm, chung một chiếc giường anh cũng không thèm để ý.
Quãng thời gian đằng đằng bảy năm, cũng có lúc tôi hẹn hò với người khác nhưng hình ảnh anh luôn lấn át lại tất cả để rồi tôi cứ hướng về anh. Lần này tôi trở về Hà Nội chỉ như một quãng nghỉ giữa guồng quay công việc và tôi lại được gặp anh. Dù ngắn ngủi thôi nhưng ai biết trước khi nào anh sẽ thuộc về người con gái khác và tôi sẽ mất anh vĩnh viễn...
- Tối ăn gì?
- Anh cho em ăn gì cũng được, giờ em ngủ tí đã.
Nói rồi tôi leo tót lên giường, xoay ngang xoay dọc một hồi lim dim chìm vào giấc ngủ. Bất chợt tôi thấy hai tay mình bị đè chặt xuống giường và rồi tôi bị hôn. Tôi mở mắt toan đẩy anh ra nhưng bất lực. Anh chưa bao giờ như vậy. Bao năm qua lúc nào anh cũng chê tôi gầy, chê tôi xấu và đối xử với tôi như một thằng đàn ông cơ mà...
Sau màn ngấu nghiến môi tôi như con hổ đói anh ngồi dựa vào tường nhăn nhở cười trước sự ngỡ ngàng của tôi.
- Chào mừng em quay lại thủ đô.
- Anh bị điên à.
- Quà chào mừng em trở lại.
- Em đi đây.
- Đi đâu?
- Em sợ anh lại lên cơn hâm, đêm ở đây không an toàn.
- Chỉ là nụ hôn chào mừng thôi mà, đêm anh không động vào ngón chân của em.
- Ai mà biết được chứ.
- Ngủ đi mẹ trẻ, anh đi chợ.
Cơn buồn ngủ tiếp tục kéo đến, vả lại nếu rời khỏi nhà anh tôi cũng chẳng biết đi đâu đêm nay. Xa Hà Nội với bao sự đổi thay, bạn bè tản mác về quê không thì cũng đã lập gia đình, còn lại anh và tôi, 26 tuổi - vẫn còn ham chơi.
IV. Gặp lại.
Tôi mải miết trong công việc những ngày ở Hà Nội tới mức quên mất thời hạn ba tháng sắp hết. Chuyến công tác này kết thúc cũng là lúc tôi bước sang tuổi 27, một mốc lớn chấm dứt tuổi thanh xuân. Đến lúc để ổn định công việc, để an phận với vai trò của người phụ nữ trong gia đình. Nhưng trong khoảng thời gian chậm dần để cán đích ấy tôi lại muốn co chân chạy tiếp, tôi chưa hề muốn dừng lại. Có lẽ Hà Nội này mới là nơi tôi sẽ sống, sẽ gắn bó cả cuộc đời, một năm xa Hà Nội tôi đã băn khoăn: "mình sai lầm?". Thành phố đó quá xa lạ với tôi, không người thân, không bạn bè, không kỉ niệm, một năm quá ngắn, rời xa nơi đó điều duy nhất tôi luyến tiếc là công việc. Hơn 20 năm ước ao tôi mới có cơ hội được làm công việc yêu thích. Tôi đã nghĩ tình yêu đó đủ lớn để tôi chấp nhận sinh sống, gắn bó và yêu thương một thành phố xa lạ, tuy vậy càng ngày tôi càng thấy những đoạn vênh. Về cách sống, về cách nghĩ... mỗi ngày tôi đều muốn rời xa...
Cafe Cuối Ngõ tối cuối tuần. Quán Cafe tôi hay la cà từ ngày sinh viên, sâu tít trong con ngõ nhỏ cuối đường Cầu giấy, vòng vèo qua nghĩa địa rợn người nhưng đổi lại ngồi trong góc quán, đắm mình vào không gian cũ có phần rêu mốc trong tiếng nhạc du dương cùng tách Cafe ngon đúng chuẩn với những chiếc cốc đặc biệt thường giúp tôi có những quyết định sáng suốt. Ngày quyết định rời xa Hà Nội tôi đến Cuối Ngõ, lúc cần quyết định có quay lại Hà Nội tôi lại đến Cuối Ngõ. Hơn một năm qua Cuối Ngõ đã thay đổi khá nhiều. Vẫn là không gian rêu mốc, những bình hoa cúc dại nhưng thực đơn đã được bổ sung những món hiện đại, không chỉ những bản nhạc du dương mà cuối tuần còn có biểu diễn nhạc "sống" theo yêu cầu.
Tôi vẫn ngồi góc bàn quen thuộc, gọi một ly đen sữa và mân mê những bông cúc dại. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, người đến quán ngày một đông chỉ mình tôi vẫn cô độc đắm chìm trong dòng suy nghĩ đi hay ở....
Đã có lúc anh mong tim mình bé lại Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi Để những dấu yêu sẽ không phai mờ....
.....
Nếu không hát lên nặng lòng da diết Nếu không nói ra làm sao biết Anh thương em Anh sẽ nói em nghe những điều chưa bao giờ Bình minh khuất lấp sau màn đêm như nỗi lòng anh Chất chứa lâu nay em đâu nào hay biết Hoàng hôn tắt nắng hay vì anh không hiểu được em Dập tan bao yêu dấu lụi tàn ...
Tiếng hát từ căn phòng bên cạnh vọng sang cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Bài hát này, giọng hát này thực sự rất quen. Tôi đã từng nghe ở đâu đó, một giọng hát da diết như dốc hết tâm can của người hát... Không nén được tò mò tôi bước sang phòng bên. Trên sân khấu, cậu nhóc đó, đúng là cậu nhóc đó. Như một cuốn băng quay chậm về quá khứ của mấy tháng trước. Lần đó tôi cãi nhau với đồng nghiệp, tôi bức xúc trước sự bất công phải chịu. Tối đó tôi đã ngồi ở hành lang văn phòng và khóc rất lâu. Trong góc tối có một giọng hát vang lên, chính là giọng hát này, chính là bài hát này.
...
Vì anh câm nín chôn sâu yêu thương anh trao đến em, Lặng nhìn em lướt qua bên đời. Một mai ai biết cơn mê đưa em vào vòng tay mới. Anh sẽ chờ phía sau giấc mơ của em Anh sẽ chờ để nói những điều chưa bao giờ
....
- Chào!
- Sao cậu lại ở đây?
- Người đó bảo em đang ở đây.
- Em? Người đó?
- Mối tình đầu của em. À, cô.
...
- Cô muốn một chai Ken chứ? Cuộc nói chuyện của chúng ta còn chưa kết thúc.
- Tôi uống Cafe.
- Vậy em sẽ uống Ken. Và từ bây giờ trước mặt cô không phải là một cậu Sinh viên, một đàn em ít tuổi mà là một người đàn ông với người con gái anh ta theo đuổi.
- Say à?
- Ừ, say em.
Bốp.
Tôi tát cậu ta, lần đầu tiên trong đời tôi tát một người và đó lại là cậu Sinh viên tôi từng yêu quý. Tôi đi thẳng ra khỏi ngõ, bất chợt bị một lực kéo lại. Tôi đang nằm trong vòng tay cậu ta, gọn gàng như một con mèo không lối thoát.
Bốp.
Tiếp tục thêm một cái tát ngay khi cậu ta buông tay. Tay tôi đau rát nhưng cậu ta vẫn nhơn nhơn tiếp tục giữ tay tôi lại.
- Em hãy nói chuyện với anh. Hãy lắng nghe anh một lần này thôi.
- Tôi không có gì để nói với cậu. Đừng quên cậu là sinh viên. Dù cậu không học tôi cậu vẫn là Sinh viên – Một cậu sinh viên kém tôi 5 tuổi.
- Sinh viên rồi sẽ ra trường, rồi sẽ lớn, vẫn là đàn ông. Chẳng có luật lệ nào cấm tôi yêu em cả.
- Yêu ư? Cậu vắt mũi còn chưa sạch mà đòi nói chuyện yêu.
- Em hãy nhìn vào mắt tôi và nói xem, ba tháng qua có lần nào em nghĩ đến tôi? Em có dám chắc em không nhớ tôi? Có đủ tự tin nói em không luyến tiếc thành phố đó? Em đủ tự tin gạt bỏ tất cả một năm qua? Em đủ tự tin từ bỏ công việc em yêu thích? Ừ thì em chưa yêu tôi. Tôi chấp nhận. Nhưng còn công việc? Em định từ bỏ chỉ vì chút khó khăn em gọi là vênh ư? Em đã quên em phải cố gắng thế nào để có được nó?
....
- Anh ta, à, mối tình đầu của em đã kể rồi. Nghe nói anh ta sắp sang Mỹ học. Hai người chắc là không sinh ra để dành cho nhau. Anh ta yêu em, tôi chắc chắn như vậy.
...
- Lúc trước, anh thường hay cúp học để qua bên phòng nhìn em. Sau cuộc nói chuyện đó anh không qua nữa nhưng bốn tuần sau không chịu nổi. Anh đi tìm nhưng nghe nói em lên Hà Nội. Anh đã nghĩ em đi hẳn. Thời điểm đó anh đã nhận ra anh yêu em, anh không thể để em rời xa được. Anh đã đi tìm em rất lâu nhưng anh cũng không biết hỏi ai. Bí bách quá anh gửi tin nhắn facebook cho mối tình đầu của em, may mắn anh ta trả lời.
...
- Anh ta lo cho em, anh không biết vì lí do gì nhưng anh nghĩ hai người có duyên nhưng không phận. Nếu thực sự sinh ra để dành cho nhau thì bảy năm qua thừa cơ hội cho hai người rồi. Em nên từ bỏ, điều đó tốt cho cả em và anh ta. Anh ta bảo anh kéo em về, bảo rằng hãy cho em biết dù thành phố đó có đáng ghét đến mấy vẫn có một người cần em – và người đó là anh...
- Tôi mệt rồi.
- Anh sẽ đưa em về.
- Không cần.
Tôi không biết bằng cách nào tôi đã rời Cuối Ngõ. Trong cơn quay cuồng tôi đến nhà anh. Tất cả đồ đạc đã được đóng thùng gọn ghẽ. Anh đang ngồi đó xếp những món thừa vào thùng rác.
- Anh sẽ đi Mỹ ư?
- Ừ, hai ngày nữa anh bay.
- Bao lâu?
- Ít thì ba năm và có thể anh không về Việt Nam nữa.
- Ba tháng qua anh không gặp em một lần, anh bảo bận, là bận chuyện này sao?
- Anh xin lỗi, anh sợ nói với em rồi anh không quyết tâm đi được.
- Tất cả mọi người đều biết chỉ trừ em ư?
- ...
- Anh xin lỗi.
- Bây giờ anh xin lỗi còn có ý nghĩa gì chứ. Bao năm qua anh biết thừa em yêu anh. Ừ em yêu anh đấy, yêu rất nhiều vậy mà anh thậm chí không coi em như một món đồ thừa kia ư? Đến một lời tạm biệt anh cũng không định nói. Em nhầm. Em đã nhìn nhầm người, đã yêu nhầm người rồi.
.....
Tôi đã bỏ về trong nước mắt... hai ngày sau anh bay... Tuần công tác cuối cùng tại Hà Nội với tôi thực sự khó khăn. Công việc đã hoàn thành nhưng trong lòng lại rối ren. Tôi quyết định quay lại nhà anh một lần. Tôi biết anh hay để chìa khóa dưới gốc cây ngoài cổng và bây giờ khi anh đi tôi vẫn lần được chìa khóa ở đó.
Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến một chút mùi hương cũ của anh cũng không còn. Nhưng trên giường có một chiếc hộp được bọc cẩn thận.
"From: Cafe... to: My little girl"
Cafe là tên tôi vẫn gọi anh – một thứ thức uống giúp người ta tỉnh táo nhưng lại gây nghiện, cũng giống như việc anh đã làm tôi nghiện anh vậy. Tôi đã tự ý bóc chiếc hộp đó ra dù chẳng chắc chắn nó được gửi cho mình.
...
...
Chiếc hộp đó lưu giữ tất cả những bức thư tôi gửi cho anh bảy năm qua, cả những bức thư anh gửi cho tôi. Trước khi rời Hà Nội tôi đã trả lại anh, coi như một lời tuyên bố vĩnh biệt tình yêu dành cho anh.
"Hà Nội, Ngày...