Tôi đã oán trách anh, thậm chỉ trước khi anh đi Mỹ tôi vẫn nổi cáu với anh. Tôi hận anh không coi tôi bằng mấy món đồ bỏ đi. Tôi thật ngu ngốc. Càng nghĩ tôi càng thấy giận bản thân, càng thương mẹ tôi và thương cả anh nữa. Lần duy nhất anh thừa nhận yêu tôi ở trên bức thư tạm biệt. Tôi thậm chí không tin và xé nát nó... Bảy năm qua anh đã sống khó khăn như thế nào? Mẹ tôi đã khổ tâm ra sao? Tất cả tôi đều không rõ...
Vào thời điểm đầu óc không tỉnh táo nhất tôi đã tạt vào một quán pub gần nhà, gọi một chai rượu và trút hết căm hờn vào nó. Càng uống kí ức càng hiện về rõ ràng. Tôi lại nhớ khi tôi tâm sự với anh về việc bố ngoại tình, rồi tôi không tin tưởng đàn ông ra sao, tôi muốn xé xác người phụ nữ kia thế nào. Đó là mẹ anh, chắc anh đã đau lòng lắm khi nghe tôi nói vậy. Anh từng bảo tôi cuộc sống của anh rất bế tắc và mệt mỏi nhưng tôi gạt đi, tôi bảo anh: bố mẹ không hợp li dị là bình thường. Tôi nào hay biết đằng sau sự li dị ấy là cả tuổi thơ anh thiếu mẹ. Là nỗi tủi nhục của một đứa con có mẹ đi cướp chồng người khác. Tôi đã nghĩ anh cũng như tôi, có chút nỗi đau con con trong lòng... tôi đã không biết gì cả.
Một ly rượu đầy, thêm một ly nữa, rồi thêm nhiều ly nữa...tôi đã lịm đi...
Việc đầu tiên tôi tỉnh dậy cảm nhận cơn đau tới nổ đầu, khi mắt đã từ từ thích nghi với ánh sáng tôi nhận ra tôi đang nằm trên chiếc giường của tôi, trong căn phòng của tôi. Trước khi tôi kịp tự hào rằng: say vẫn về được tới nhà thì Hoàn bước vào. Nhìn thấy cậu ta tôi tỉnh hẳn, bật phắt dậy ngơ ngác:
- Sao cậu ở đây?
- Có người say rượu rủ em đến uống cùng.
- ...
- Chị uống nước đi rồi mau đi thắp hương cảm ơn các cụ là em đã đưa chị về nhà an toàn.
- Tôi không nhớ gì cả.
- Vậy chị cũng không nhớ hôm qua em đã hôn chị chứ?
- Cái gì?
Tôi lôi gối ra chuẩn bị quăng, Hoàn nhanh tay cản lại.
- Em đùa thôi, chị uống nước đi. Em sẽ hôn khi chị tỉnh.
- ...
Hoàn đã ở bên tôi cả ngày hôm đó, cậu ta không hỏi, tôi cũng không nói nhưng tôi cảm thấy dễ chịu khi có người ở bên. Trong lúc cậu ta đang ôm đàn nghêu ngao tôi viết mail cho anh. Tôi đắn đo viết rồi xóa, viết rồi xóa hàng chục lần cuối cùng gửi đi vẻn vẹn vài chữ: "Em đã biết tất cả. Cảm ơn anh vì đã yêu em!"
...
III. Rắc rối lớn!
Còn vài ngày nữa là tới buổi kỷ niệm, những hoạt động ngày một nhiều trong khi vẫn phải đảm bảo tiến độ giảng dạy làm tôi mệt nhoài. Cả ngày ở trường, tối muộn về nhà nhưng tôi vẫn duy trì tin nhắn quen thuộc: "Chúc ngủ ngon." để gửi cho Hoàn. Hoàn cũng tiếp tục phản hồi tin nhắn của tôi ngay tức khắc, khi thì dặn cái này, lúc nhắn nhủ cái kia nhưng tất cả tin nhắn đều kết thúc bởi "EYC". Tôi không biết và cũng không tò mò ý nghĩa của từ đó. Có khi đó chỉ là một dạng chữ ký ở cuối tin nhắn.
Đêm trước ngày kỉ niệm, tất cả sinh viên và giáo viên toàn trường quây quần bên đống lửa giữa sân trường để nghe thầy Hiệu trưởng kể về lịch sử thành lập trường cũng như quãng thời gian 59 năm qua. Một không gian ấm áp và mang tính lịch sử làm tất cả mọi người sát lại gần nhau. Bất chợt tôi cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Bình thường Hoàn hay quanh quẩn bên cạnh không hát thì lại càu nhàu như ông cụ non nhưng cả tối nay chưa thấy cậu ta. Đầu giờ chiều cậu ta còn dúi vào tay tôi cái kẹo mút rồi lại chạy đi điều chỉnh loa đài từ đó mất hút hẳn.
Mười giờ tối, tới chương trình văn nghệ tự do cho sinh viên, ca khúc theo yêu cầu: "Thay lời muốn nói". Đây là ý tưởng được đề ra nhằm mục đích cho các bạn sinh viên gửi lời muốn nói đến thầy cô, bạn bè hay những người yêu thương.
MC vừa dứt lời Hoàn ôm đàn xuất hiện trên sân khấu, cả đám đông hò hét náo nhiệt:
"Người yêu hỡi có biết tim anh xuyến xao bồi hồi
Vì em rực rỡ nhất giữa lung linh sắc hương đất trời
Dù cho ngày tháng phôi pha dẫu hoa có phai nhạt mầu
Thì em với anh mãi là tình yêu
Khi lần đâu gặp em.thời gian bỗng như ngừng lại
Khi lần đầu nhìn em, mùa xuân như đong đầy trong mắt
Xóa đi đêm dài,quạnh hưu lạnh lùng
Cuốn trôi ưu phiền mùa đông...
Thắp lên khung trời... tình yêu tuyệt vời
Lời trái tim của anh dành tặng em..."
Ca khúc "Thầm yêu" nổi tiếng một thời của ca sỹ Duy Khoa bây giờ đang được thể hiện lại bởi cậu sinh viên Mạnh Hoàn, đám đông ngày một phấn khích nhún nhảy theo. Các nữ sinh viên dường như muốn nhào vào ôm lấy Hoàn. Dưới ánh đèn sân khấu cậu ta quả thực sáng lấp lánh như ánh mặt trời. Khi ca khúc dần kết thúc một bó hoa được chuyển đến tay Hoàn. Không chút ngần ngại cậu ta tiến thẳng về phía giáo viên, tới thẳng chỗ tôi đang ngồi, quỳ xuống và đưa bó hoa cho tôi. Cả đám đông như mất kiểm soát chợt vỡ òa rồi nhanh chóng im bặt. Mọi ánh mắt dồn về phía tôi, tôi cảm thấy vô cùng bối rối nhưng quyết định nhận hoa. Tôi tự nhủ rằng: chỉ là một bó hoa, không nhận sẽ khiến Hoàn mất mặt và làm ảnh hưởng tới không khí của mọi người.
Ngay khi bó hoa trao đến tay tôi, Hoàn lại biến mất. Cả đêm đó và cả hôm sau cậu ta góp mặt hết hoạt động này đến hoạt động khác, tôi cũng bù đầu trong công việc. Tới sáng ngày sau nữa, lễ kỉ niệm đã kết thúc tốt đẹp, trong khi tôi đang cảm ơn từng sinh viên đã tích cực tham gia hoạt động thì Hoàn từ đâu chạy tới. Cậu ta choàng tay qua cổ, kéo tôi sát vào người cậu ta dõng dạc: "Ôm cái cho đỡ nhớ". Tất cả sinh viên xung quanh quay ra nhìn chúng tôi như vật thể lạ. Mặt tôi nóng như vỡ tung trong khi Hoàn không có ý định nới lỏng tay...
IV. Phụ huynh học sinh.
Một tuần mới bắt đầu. Tôi nhận thấy những cái nhìn lạ lùng khi đi giữa sân trường và cả tiếng xì xào trong lớp học. Về tới bộ môn tôi tiếp tục bắt gặp những nụ cười bí hiểm, những cái nháy mắt đầy ẩn ý cho tới một câu hỏi thẳng thắn từ đồng nghiệp: "Thế nào, hai đứa công khai rồi hả"?
Công khai? Tôi hiểu mọi người đang nói tới ai. Sự thật tôi và Hoàn không có gì, hoàn toàn không nhưng tôi đâu có một trăm, một nghìn cái miệng để giải thích. Tôi biết mọi người nhận ra sự khác biệt trong cách đối xử của Hoàn với tôi. Tôi cho rằng đó chỉ là tình cảm của một người em trai với chị gái. Hoặc có thể đó là sự ngộ nhận tình cảm của tuổi trẻ, sẽ có ngày cậu ấy tìm được tình yêu với một cô gái trẻ trung cùng độ tuổi chứ không phải với một người lớn hơn cậu ấy tới năm tuổi.
Khi bị đồng nghiệp trêu chọc, tôi đã cố gắng giải thích cho tới lúc mệt mỏi chỉ biết cười trừ im lặng. Nhưng mọi chuyện đã tệ hơn rất nhiều khi sinh viên toàn trường dành cho tôi cái nhìn không mấy thiện cảm. Một thầy giáo yêu một sinh viên là chuyện được chúc phúc còn một cô giáo hẹn hò với sinh viên lại là điều thị phi. Nếu như sự thật tôi hẹn hò chắc hẳn tôi sẽ khác, đằng này tôi bị oan và không ai tin tôi. Tôi đã ôm ấm ức ấy nguyên một ngày rồi chạy thẳng về nhà khóc thút thít. Trong một khoảng khắc tôi cảm thấy tất cả đau buồn đều kéo đến. Tôi đã mất tình yêu bảy năm và cứ ngỡ rằng sẽ bắt đầu sống thật tốt ở thành phố này nhưng bây giờ tôi biết phải làm sao? Những cái nhìn soi mói, những tiếng xì xào ác ý. Rồi đây ai sẽ nghe tôi giảng bài? Ai sẽ tin rằng tôi không có tình yêu với sinh viên kém tuổi.
Ding dong... ding dong...
Tiếng chuông vang lên từng hồi dài, tôi uể oải bò ra khỏi giường.
- Đến đây làm gì?
- Chị khóc à? Mắt đỏ hoe thế kia.
- Liên quan gì tới cậu. Về đi.
- Lớn thế này mà còn khóc nhè à. Kẹo này.
Tôi nhìn những chiếc kẹo nằm gọn ghẽ trên bàn tay Hoàn đang xòe ra trước mặt tôi, bất chợt tôi nắm lấy chúng ném ra xa và hét lên.
- Cậu thôi đi, tôi có phải trẻ con đâu mà lúc nào cậu cũng đem kẹo ra dỗ. Cậu cút đi, tôi ghét cậu. Tất cả rắc rối là tại cậu. Cậu cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nước mắt tôi bắt đầu rơi lã chã, tôi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Hoàn luống cuống ngồi cạnh tôi, đặt một tay lên lưng vỗ vỗ.
- Chị đừng như vậy mà, mau nín đi. Tự nhận không phải trẻ con mà còn khóc ăn vạ ai.
- ....
Mười phút, hai mươi phút trôi qua, tôi nức nở cho tới khi kiệt sức. Cảm giác như tất cả uất ức đã trào ra ngoài nhường chỗ cho cơn buồn ngủ. Tôi loạng choạng đứng dậy quay vào nhà.
- Em yêu chị.
Hoàn bước tới ôm chặt tôi từ đằng sau. Tôi không còn chút sức lực để chống cự nên đã ứng im chịu trận. Thời gian lặng lẽ trôi, tôi gỡ tay Hoàn bước thẳng vào nhà. Hoàn đứng ngoài nhìn vào nhà cho tới khi tất cả đèn được tắt. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi...
Sáng thứ ba, tôi đứng trước gương tự nhủ hàng triệu lần: phải mạnh mẽ. Đã lạc quan: rồi mọi chuyện sẽ qua. Thậm chí tôi còn tự động viên: kể cả tôi và Hoàn có yêu nhau thì việc đó không trái pháp luật. Hẳn là nhà trường sẽ không sa thải một giáo viên tâm huyết vì tin đồn thất thiệt.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu cũng đến rồi đi. Tôi đã vượt qua một tuần không rơi thêm một giọt nước mắt. Tôi quyết định tự thưởng bản thân ngày thứ bảy không ra đường. Chỉ nằm nguyên trên giường đọc truyện.
Tiếng nhạc Roly poly vang lên đều đặn...
- Cháu có phải là Dương không?
Một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên.
- Cô là mẹ của Hoàn, cô có thể gặp cháu một lát được không?
Mẹ Hoàn? Có lý do gì để cô ấy hẹn gặp tôi? Tôi chưa bao giờ nghe thấy Hoàn nhắc đến mẹ và tôi cũng chưa bao giờ tò mò về gia cảnh cậu ta nhưng tôi đã đồng ý hẹn gặp.
Hai giờ chiều ở một quán cafe gần nhà tôi, cả quán chỉ có một vị khách nữ duy nhất. Nhìn thoáng qua cô ấy khoảng ba mươi tuổi nên tôi đoán không thể là mẹ Hoàn. Năm nay Hoàn hai mươi hai nên áng chừng mẹ cậu ta cũng phải ngoài bốn mươi tuổi.