Hãy mơ về em nhé! EYC"
Tôi đã đi ngủ với tâm trạng hậm hực rằng đã uổng công lo lắng. Cậu ta chẳng làm sao cả, cậu ta chỉ ép tôi phải nhắn tin thôi.
Sáu giờ hai mươi phút sáng. Chuông cửa reo. Hoàn xuất hiện ở cửa hai tay giơ hai túi đồ.
- Ăn sáng cùng em.
- Muộn làm rồi.
- Bảy giờ mới vào lớp. Từ nhà chị tới trường năm phút thôi.
- Tôi không quen ăn sáng.
- Không quen thì bây giờ em tập cho chị quen.
Vừa nói Hoàn đẩy cổng bước vào nhà, đi thẳng vào bếp lấy bát đĩa tự nhiên như thể nhà tôi là nhà cậu ta.
- Em mua xôi ở quán chị thích ăn đấy, cả sữa nữa.
- Tôi thích quán nào cậu biết được chắc?
- Mọi thứ về chị em đều biết.
- Giỏi vậy sao?
- Ăn xôi Khúc ở quán Nguyễn Bình, xôi xéo ở chợ Đôn hay ăn bánh kem khi buồn chẳng hạn....
Tới nước này thì tôi chịu cậu ta thật. Quả nhiên sở thích của tôi đã bị bán đứng. Là một ai đó trong số vài cô nàng sinh viên tôi quen ở thành phố này.
Suốt cả bữa sáng cả tôi và Hoàn chỉ tập trung ăn uống, không ai nói gì. Chốc chốc Hoàn nhìn tôi mỉm cười, tỏ ý rất hài lòng. Sau bữa sáng tôi vội vã tới trường chuẩn bị cho một ngày bận rộn.
Sáu giờ tối, ngay khi tan tiết học cuối tôi lao ngay tới phòng tập văn nghệ. Buổi trưa được nghỉ có ba mươi phút nên tôi bỏ bữa và sau tám tiết trên lớp là đói lả người. Tôi lờ đờ bước vào trong, đập ngay vào mắt là cảnh Hoàn đang được vây quanh bởi hàng chục em sinh viên trẻ đẹp. Chả trách cậu ta bảo tuyển chọn nhanh vậy. Có lẽ các em ấy tới tập thì ít mà tới ngắm cậu ta thì nhiều. Hình như hôm nay tôi mới nhận ra cậu ta cũng đẹp, cũng cao, dáng cũng chuẩn. Cộng thêm giọng hát hay và kết quả học tập không tệ. Tôi cũng loáng thoáng nghe đồng nghiệp kể rằng gia đình cậu ta khá giả. Vậy là thừa tiêu chuẩn để các em mê mệt.
- A, chị tới rồi!
Hoàn chen ra khỏi các em xinh đẹp chạy tới chỗ tôi.
- Giới thiệu với các em đây là cô Dương phụ trách đội văn nghệ của chúng ta.
Kết thúc màn giới thiệu ngắn gọn và trao đổi bài hát, tôi bàn giao chìa khóa cho thủ quỹ của đội rồi vỗi vã ra về.
- Chị ơi.
Tôi nghe thấy có tiếng ai đó gọi và đuổi theo tôi.
- Gì nữa?
- Chị mệt à?
- Không.
- Nhìn mặt chị tái mét.
- Không sao.
- Kẹo này.
Hoàn đặt vào tay tôi một thanh socola rồi quay lưng đi, được vài bước chân cậu ta lại quay lại.
- Nhớ chúc em ngủ ngon!
- .....
Mười một giờ, tôi tiếp tục nâng lên đặt xuống nhưng cuối cùng đã gửi một tin nhắn y xì hôm trước:
"Chúc ngủ ngon".
"Sáng mai sáu giờ hai mươi phút em sẽ có mặt. Chị ngủ ngon nhé! EYC!"
Tin nhắn của Hoàn tới sau vài giây, như thể cậu ta đã soạn sẵn tin nhắn và chỉ việc ấn gửi ngay sau tin nhắn của tôi. Dù gì bây giờ tôi có thể yên tâm ngủ ngon.
II. Sự thật được che giấu.
Những ngày sau, lịch trình của tôi lặp đi lặp lại: sáu giờ hai mươi phút ăn sáng trong im lặng cùng Hoàn, đi dạy, ghé qua đội văn nghệ, mười một giờ đêm chúc Hoàn ngủ ngon. Trong mười bốn ngày liên tiếp không thay đổi cho tới hôm đó là kỉ niệm bốn mươi năm ngày cưới của bố mẹ. Từ sáng sớm tôi đã bắt xe về nhà ăn cơm đoàn viên. Cả gia đình tôi có bốn người, tôi là con cả. Bố mẹ tôi kết hôn mười bốn năm mới sinh ra tôi, mẹ tôi hay nói vui rằng cả cuộc đời mẹ thất bại nhất là sinh ra đứa con gái như tôi. Mãi mới chịu ra đời mà lại không được thừa hưởng chút gen tốt nào của mẹ. Tôi không thích kinh doanh, cũng không giỏi trong đối nhân xử thế. Tôi chỉ thích đọc và sống chìm đắm trong mấy câu chuyện ngôn tình, xa rời hiện thực.
Buổi trưa, hai mẹ con dọn dẹp xong bát đũa tôi lại nhổ tóc cho mẹ. Dù đã ngoài sáu mươi nhưng mẹ ít tóc trắng nên không nhuộm và luôn chờ tôi về nhổ.
- Hồi bằng tuổi con mẹ đã làm dâu được bảy năm.
- Ôi, thời mẹ khác thời của con mà.
- Con gái có thì, cũng hai mươi bảy rồi.
- Nhưng phải có ai con mới cưới được chứ.
- Đi làm ít thôi, lo hẹn hò đi. Nhà mình đâu có nghèo tới mức con phải lao đi làm đâu.
Quả thực nhà tôi không nghèo nếu không nói là khá giàu. Ngày bố mẹ tôi cưới nhau chỉ có hai bàn tay trắng nhưng nhờ tài xoay sở làm ăn của mẹ, dù bố có đi làm xa thì ở nhà mẹ vẫn một mình làm kinh tế, xây nhà, tậu trâu. Mẹ bảo hồi chưa có tôi và em, mẹ làm kinh tế để đỡ buồn. Sinh con rồi lại làm kinh tế để nuôi con. Tới tận khi tôi đòi về Hải Phòng làm mẹ vẫn bày tỏ nguyện vọng tôi chỉ cần làm gần nhà, lương thấp cũng được, thiếu đâu mẹ sẽ nuôi nhưng vì tôi yêu nghề cầm phấn từ bé nên mẹ đã nhượng bộ.
- Tú đi Mỹ rồi hả con?
- Vâng, đi rồi ạ. Nhưng sao mẹ biết?
- Mẹ nghĩ tới lúc cần kể với con vài chuyện. Mẹ hi vọng con sẽ không giận mẹ.
- Có chuyện gì thế ạ?
- Con còn nhớ năm con học lớp tám có lần con bỏ nhà đi và bị tai nạn ở đầu chứ?
Mẹ nhắc tới vụ tai nạn năm lớp tám làm tai tôi ù đi, những kí ức kinh hãi năm đó lại hiện về. Tết năm đó là lần đầu tiên nhà tôi ăn Tết đầy đủ. Bố tôi chuyển công tác về gần nhà. Chị em tôi rất háo hức nhưng mẹ lại hay buồn. Vài lần còn thấy mẹ lén khóc nhưng tôi vô tư tin lời mẹ bảo mẹ mệt nên khóc tí thôi.
Sáng mồng hai Tết có đoàn khách đến nhà chơi, có một cô ăn mặc diện dàng lì xì cho hai chị em tôi mỗi đứa 50.000 rồi còn quan tâm hỏi han chị em tôi từng chút một. Tôi vẫn nhớ rõ cô ta xoa đầu em tôi bảo rằng: chờ bố con bỏ mẹ con rồi cô sẽ về làm mẹ của hai đứa. Hai chị em vùng chạy khỏi vòng tay cô ta chạy đi mách mẹ. Bố mẹ cãi nhau to, rồi bố còn tát mẹ. Là bố tôi ngoại tình, cô ta xúi bẩy bố li dị mẹ, cô ta bảo mẹ tôi xấu, không xứng với bố tôi, cô ta hứa hẹn sẽ đối xử tốt với hai chị em tôi.
Khi đó tôi đã mười ba tuổi, tuy còn rất dại nhưng tôi cũng phân biệt được ai đúng ai sai. Tôi rất hận bố tôi và đã cãi nhau với bố, tôi đã bỏ nhà đi trong một đêm mưa nhưng không may bị xe tông. Đầu tôi bị chấn thương nặng phải nằm viện ba tháng mới tỉnh. Khi tỉnh dậy tôi chỉ biết bố mẹ đã làm lành và quay lại với nhau, bố tôi đã xin lỗi ba mẹ con. Dù trong thâm tâm tôi chưa bao giờ quên nhưng mẹ tôi đã dặn dò không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Tôi cũng đã chôn vùi và ngỡ là sẽ không bao giờ nhắc lại nhưng tại sao chính mẹ tôi lại là người gợi lại ký ức ấy?
- Người phụ nữ đó là mẹ ruột của Tú.
- Là mẹ...
Câu nói của tôi bị khựng lại, có cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng. Người phụ nữ tôi căm ghét và nguyền rủa là mẹ của Tú sao? Là mẹ của người tôi đã yêu suốt bảy năm sao? Nhưng tại sao mẹ lại biết? Mẹ đã biết từ bao giờ? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi mà không thể thốt thành lời.
- Năm con thi vào lớp mười, đi họp phụ huynh mẹ gặp lại cô ta. Mẹ tìm hiểu thì biết cô ta có cậu con trai bằng tuổi con tên là Tú. Nhưng sau đó mẹ không bao giờ gặp lại. Mẹ cũng không quan tâm nhưng tới năm con học lớp mười một mẹ thấy các thầy cô nhắc con đang thân với một bạn Tú nào đó. Sau đó mẹ biết lớp con chỉ có một bạn Tú và mẹ đã hẹn gặp cậu ấy.
- Mẹ gặp anh ấy sao?
- Ừ, mẹ đã gặp vài lần. Cả trước khi đi Mỹ bố con Tú cũng tới gặp mẹ.
- Tại sao ạ?
- Mẹ xin lỗi. Mẹ không cấm cản con chơi với Tú nhưng khi biết hai đứa có tình cảm với nhau thì mẹ không thể chấp nhận. Mẹ Tú chính là người suýt phá vỡ gia đình ta.
- Mẹ đã làm gì ạ?
- Hè lớp mười một là lần đầu tiên mẹ gặp Tú. Tú vốn quá rõ mẹ cậu ấy là người như thế nào. Cô ta không chỉ lừa bố con mà còn có hàng tá đàn ông khác. Tú khá bất ngờ khi biết bố con cũng là nạn nhân nhưng...
- Nhưng sao ạ?
- Tú thích con.... Lúc ấy mới là thích thôi. Mẹ yêu cầu Tú tránh xa con nhưng cậu ấy đã cầu xin mẹ cho phép được chơi với con như một người bạn cùng lớp. Mẹ thấy Tú rất đáng thương, bố mẹ cậu ấy cũng li dị nên mẹ đã yêu cầu cậu ấy có thể làm bạn nhưng không được phép gieo cho con chút tình cảm nào xa hơn.
- ....
- Mẹ xin lỗi. Tú đã giữ đúng lời hứa. Sau đó mẹ vẫn gặp Tú và nhắc nhở cậu ấy về việc giữ khoảng cách với con. Mẹ biết con rất thích Tú nhưng mẹ không thể chấp nhận được. Dù thế nào cậu ấy vẫn do người phụ nữ kia sinh ra.
- Con hiểu ạ.
- Ngày đó bố Tú làm công nhân rất nghèo nhưng mẹ nhận ra anh ta có khả năng làm kinh doanh, chẳng qua chưa có vốn, chưa gặp thời. Mẹ đã cấp cho anh ta một số vốn và giao cho mảng làm ăn của nhà mình bên Quảng Ninh. Mẹ cũng yêu cầu anh ta cho Tú đi du học. Đó cũng là ước mơ của Tú và mẹ nghĩ như vậy tốt cho cả hai đứa.
- ...
- Mẹ thực sự thấy có lỗi với con. Tú là chàng trai tốt. Có ý chí, có nghị lực nhưng mẹ không thể chấp nhận cậu ấy làm con rể mẹ. Mong con hiểu cho mẹ.
- Không sao đâu ạ, con lớn rồi mà, con hiểu ạ.
Tối đó, tôi lấy lí do hôm sau có lớp sớm để xuống Hải Phòng. Thực sự tôi quá sốc khi biết sự thật. Tôi không giận mẹ nhưng tôi cũng không thể dễ dàng chấp nhận việc đã bị dấu diếm bao năm qua. Mọi ký ức của bảy năm lần lượt hiện về trong đầu. Lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, anh đã đối xử với tôi ấm áp như thế nào. Tôi đã hạnh phúc biết bao khi tôi là người duy nhất được nhận những tình cảm đó. Rồi bất ngờ vào những ngày hè năm lớp mười một anh bất chợt lạnh nhạt, anh thân thiết với cô gái khác và bảo rằng tôi chỉ là em gái. Tôi chấp nhận với cương vị em gái kết nghĩa nhưng không ngừng đeo bám anh. Anh không quan tâm cũng không xa lánh, anh đối xử với tôi đúng chừng mực, đúng cương vị của một người anh.
Chỉ có tôi là người duy nhất không biết sự thật.