Có những thứ tình cảm lặng thầm nhưng không thể thừa nhận, dù rất yêu nhưng lại không thể yêu. Cảm giác đó không phải dễ chịu nhưng đối với Khang anh lại lựa chọn như vậy vì anh lo sợ không biết ngày mai mình có đưa lại hạnh phúc cho Thanh được hay không?
***
Thanh và Khang quen nhau từ những năm tháng trên giảng đường đại học, dù không phải người cùng quê nhưng bấy nhiêu tình bạn đó đủ để hai người hiểu nhau hơn. Khang, một chàng trai lạnh lùng, ít nói cũng không oan khi người khác gán cho anh mác kiêu ngạo. Còn Thanh một người con gái bình thường giữa muôn người. Cô chẳng có gì đặc biệt đáng để anh nhớ đến. Ngày đầu tiên gặp nhau của hai người chính là ngày đầu tiên của lớp học, Thanh cũng không biết điều gì ở Khang đã thu hút cô đến vậy. Anh lạnh lùng bước đi giữa đám đông những thằng con trai của lớp nhưng bấy nhiêu đó đủ để cô nhớ về anh. Buổi đầu tiên lớp gặp mặt là bữa tiệc nhỏ tại nhà hàng Sông La và sau đó hát karaoke tại Như Ý. Để cho cả lớp làm quen nhau cậu lớp trưởng đề nghị trong quán Như Ý mỗi người sẽ đứng lên tự giới thiệu và hát một bài. Lớp có hai mươi người nên lượt của mình cũng đến nhanh thôi, cô cũng run lắm. Đứng lên cầm mic mà cứ phải nhìn hồi lâu mới nói được:
- Mình tên là Nguyễn Diệu Thanh, quê ở Hà Tĩnh. Rất vui được học cùng mọi người, sau này mong mọi người giúp đỡ.
Cả lớp vỗ tay rầm rộ và yêu cầu hát một ca khúc về dân ca Nghệ Tĩnh, nhưng Thanh trước giờ chưa bao giờ hát chứ nói gì hát dân ca quê mình. Cô từ chối và xin lớp cho nợ lần sau nhưng mọi người không chịu. Thanh thấy Khang đứng dậy đi về phía mình, cầm mic từ tay cô và giới thiệu:
- Mình là Phan Xuân Khang, mình đến từ Nghệ An, bạn Thanh không hát được mình hát thay luôn, lớp đồng ý không?
Lớp vỗ tay rào rào và tất nhiên cũng dồng ý với điều đó, bài hát Khang lựa chọn là Người đi xây hồ Kẽ Gỗ. Giọng hát của Khang đủ ấm áp để mọi người muốn nghe lần nữa. Sau buổi tiệc đó, gặp Khang cô không biết nói gì ngoài câu:
- Cảm ơn Khang.
- Có gì đâu, thấy Thanh khó xử quá mình giúp thôi, bạn bè cả. Nhưng không ngờ người Nghệ Tĩnh mà lại không biết hát dân ca quê mình.
Khang cười và nói xong anh bỏ đi cùng đám bạn, Thanh chỉ im lặng lắng nghe và nhìn theo anh. Lần đầu cô thấy Khang cười, nụ cười hiếm hoi đến vậy. Học cùng lớp và sau khi chia nhóm học tập được cùng một nhóm nên Thanh có nhiều thời gian được gặp anh hơn. Cô quan tâm đến anh âm thầm lặng lẽ theo cách riêng của mình.
Một thời gian sau cô biết anh đang yêu một bạn học khóa sau tên là Linh. Cô ấy xinh đẹp, là á khôi trong cuộc thi Miss vừa rồi của trường. Lòng cô thắt lại, buồn hơn hẳn, vẫn sinh hoạt học tập cùng nhóm, nhưng thỉnh thoảng đi chơi nhóm thì luôn có thêm sự xuất hiện của người con gái đó, điều này khiến cô không vui. Nhưng những việc Khang nhờ cô về bài tập nhóm, hay mượn vở chép cô đều giúp anh bằng tất cả tấm lòng của mình.
Bạn bè thân thiết của cô đã nhiều lần hỏi cô:
- Có phải bà yêu thằng Khang không? Nếu không sao lại tốt với cậu ta như vậy. Bà cũng biết cậu ta có người yêu rồi mà, xinh đẹp, giàu có mọi thứ đều hơn bà sao bà có thể địch lại được.
- Không phải đâu, tui chỉ là bạn bè thôi, mà bạn bè thì phải giúp nhau chứ.
Thanh nhìn đám bạn nói và cười. Cô đang nói dối nhưng cô thấy bạn mình nói đúng. Cô gái đó xinh đẹp và hơn Thanh rất nhiều, còn cô chỉ là một người con gái bình thường không có gì cả. Cô lấy gì để sánh bước bên cuộc đời của Khang.
Nhưng không ngờ nhất là cô gái tên Linh đó thấy Thanh rất thân với Khang nên tìm đến tận phòng ký túc của Thanh:
- Cô là Thanh phải không?
Thanh và bạn bè nhìn ra cửa, cô á khôi xinh đẹp của trường đang đứng ngay đó, khuôn mặt kiêu ngạo, nhìn Thanh với ánh mắt đầy vẻ coi thường. Thanh nhẹ nhàng đáp lời cô bạn:
- Ừ mình là Thanh, có gì không bạn?
Linh đi vào phòng, đi một vòng quanh chỗ Thanh đang ngồi:
- Cô nghĩ mình là ai, đũa mốc mà đòi chòi mâm son à, tránh xa anh Khang ra nếu không chẳng hay ho gì đâu.
Thanh nhìn Linh, cười và nói:
- Chắc bạn hiểu nhầm chuyện gì rồi, mình với Khang chỉ là bạn học nhóm, không có gì đâu. Linh xinh đẹp thế này mới xứng với Khang chứ. Một kẻ hèn mọn như mình đây đâu dám mơ tới.
- Cô biết thế là tốt.
Linh quay người đi ra khỏi phòng, bạn bè cùng phòng của Thanh tức lắm, nhưng Thanh không nói gì, cô cũng không muốn bạn bè làm lớn chuyện này, cô không muốn Khang buồn. Và Linh xuất hiện trước mặt Thanh không phải chỉ một lần, cô ta lúc nào cũng như muốn khẳng định cho Thanh biết vị trí của mình. Lúc đi cùng Khang và gặp Thanh, Linh lại cố tình khoác tay anh trông thật tình cảm, vẻ mặt nhìn Thanh đầy thách thức. Thanh luôn không nói gì, cô nhẹ nhàng đi qua tất cả trong mỗi lần như vậy. Bạn bè của Thanh thì rất tức giận, khó chịu với thái độ của Linh:
- Cô ta thật là không coi ai ra gì, làm như mình đẹp lắm, á khôi gì chứ, thật đáng khinh. Ông Khang này sao không chọn ai lại chọn cô ta chứ. Thật là...
Khang vẫn không biết những chuyện đó, anh vẫn tới làm nhóm và nhờ Thanh như mọi khi điều đó khiến Linh thấy khó chịu. Một lần nữa Linh tới gặp Thanh:
- Cô nói mình không yêu anh Khang sao lại lén lút gặp như vậy?
Trời, nghe Linh nói mà cả phòng của Thanh sững người không biết nói gì. Thanh lắc đầu không biết cô gái này đang nghĩ gì nữa:
- Vậy bạn muốn thế nào?
- Cô không được gặp riêng anh Khang nữa.
Thanh vẫn cười nhẹ nhàng:
- Chúng tôi học nhóm không thể không gặp được, nhưng tôi sẽ không gặp riêng nữa, yên tâm đi.
Linh ra về còn bạn bè của Thanh từ tức giận đến thương cho cô bạn gái bé nhỏ, hiền lành của mình. Thanh chỉ lặng lẽ, những lần sau cô không gặp riêng Khang nữa khiến anh thấy lạ. Trên đường từ giảng đường về ký túc Khang gặp Thanh:
- Thanh giận gì hay sao mà mấy ngày nay thái độ kỳ lạ vậy?
- Không có gì đâu, Thanh vẫn vậy mà.
Thanh vẫn nhẹ nhàng như không có gì xảy ra, ánh mắt Khang nhìn cô đầy nghi ngờ. Bạn bè của Thanh thì không chấp nhận điều đó, lên giọng mỉa mai với Khang:
- Ông nên tự xem lại đi, người tốt không chọn lại chọn người không ra gì, hai.. za...
Sợ mấy cô bạn nói ra điều gì, Thanh liền kéo bạn mình đi ngay. Khang không hiểu rõ chuyện gì nhưng anh cảm thấy có chút không thoải mái với câu trả lời đó. Anh biết mình nên làm gì trong chuyện này. Anh từng nghe vài lời nói không hay về Linh-người yêu anh, nhưng anh cho rằng điều đó không quan trọng lắm, nhưng hôm nay anh quyết định tìm hiểu mọi việc. Anh đã đến gặp hỏi trực tiếp Thanh và mấy người bạn cùng phòng Thanh nhưng không ai nói gì. Cuối cùng anh nhờ người khác tìm hiểu giúp. Anh biết Linh đã tìm gặp Thanh mấy lần và còn nó nhiều câu khó nghe, Linh đối với người khác rất không coi ai ra gì, khác với thái độ khi đi cùng anh.
Như thường lệ, tối thứ 6 cuối tuần Khang chở Linh đi uống café:
- Em đã bao giờ gặp và nói chuyện với Thanh chưa?
- Chưa...chưa bao giờ, sao anh hỏi vậy, có chuyện gì sao?
Giọng Linh lúng túng khiến anh nghi ngờ, anh nhìn thẳng vào măt Linh hồi lâu:
- Vậy à, vậy hôm sau anh dẫn em đi gặp nhé, Thanh rất hiền lành, tốt bụng, lại giúp đỡ anh nhiều, là bạn tốt của anh đó.
Khang vừa nói vừa nhìn những thay đổi trên khuôn mặt Linh, anh nhìn vào mắt Linh khiến cô thấy cảm giác sợ hãi và cô bắt đầu thấy lo lắng.
Ngày hôm sau, Linh lại đến tìm Thanh:
- Cô đã nói gì với anh Khang thế hả, sao anh ấy lại hỏi về cô trước mặt tôi vậy. Có phải cô đã kể chuyện tôi đến gặp cô không hả?
Linh chưa kịp nói gì, bạn bè của cô đã lên tiếng giúp:
- Này cô, dù gì chúng tôi cũng là bậc tiền bối của cô, dù có là á khôi thì cô cũng nên ăn nói lịch sự chút. Với lại chuyện của cô với Khang không có liên quan gì đến Linh, cô đừng làm phiền Linh nữa, để cậu ấy yên. Nếu cô sợ mất người yêu thì cô nên cố gắng mà giữ lấy chứ cô có làm thế này cũng không ích gì đâu. Chỉ sợ không phải Linh thì sẽ có người khác giật mất thôi.
- Cô...
Linh nhìn Thanh và mọi người không biết nói gì, quay lưng định bước đi nhưng phía dưới cầu thang Khang đang bước lên cùng mấy người bạn, trên tay anh là một điếu thuốc lá hút dở. Khang bước ra đứng trước mặt mọi người khiến ai nấy đều bất ngờ. Anh nhìn Linh ánh mắt chất chứa đầy sự tức giận, anh nhìn mọi người, một sự thất vọng hiện ra trên đôi mắt của anh. Linh hốt hoảng níu lấy tay Khang:
- Anh Khang, em...
Khang giật mạnh tay ra khiến Linh không giám nói gì nữa. Thanh không biết nên làm thế nào:
- Khang, sao cậu lại ở đây?
- Tôi có thể ở bất cứ nơi nào tôi muốn, mấy người...được lắm.
Linh và Thanh đều định nói điều gì nữa nhưng ánh mắt lạnh lùng của Khang khiến ai nấy đều sợ và đứng im. Khang giơ tay lên thẳng trước mặt Linh như một lời thách thức rồi anh quay lưng đi. Linh chạy theo níu lấy tay anh:
- Anh Khang, anh sao thế, em chỉ gặp cô ta thôi, có làm gì đâu?
- Cô ta à...Gặp thôi sao?
Khang quay lại, giọng anh đầy lạnh lùng, nhìn Linh. Thanh chạy lại gần Khang:
- Không có gì đâu, cậu đừng hiểu nhầm.
- Hiểu nhầm ... hừ.. cậu nghĩ tôi là kẻ ngốc à.
Khang nhìn Thanh, ánh mắt giận giữ khiến Thanh thấy sợ, cô im lặng không nói gì nữa. Linh thấy Thanh đứng gần Khang nên rất khó chịu:
- Tất cả là tại cô, cô còn muốn gì nữa mà lại đây hả.
Thanh giật mình trước câu nói của Linh, chưa kịp suy nghĩ gì thì thấy Linh đã giơ tay lên đòi tát cô.