Old school Easter eggs.
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Cảm ơn tình yêu của em!

13-06-2016
A
A
A
A

Thanh tròn mắt không biết né thế nào, Khang đã giữ tay Linh lại:

- Cô làm gì vậy?

- Anh... sao anh lại bảo vệ cô ta.. Linh giận giữ.

- Không được động đến Thanh, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Khang giữ chặt tay Linh, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thách thức. Linh không biết làm gì đành bỏ đi. Nhìn thấy Linh bỏ đi như vậy, Thanh rất lo lắng, sợ sẽ không hay nên đã khuyên Khang:

- Khang à, vốn không có chuyện gì đâu, cậu hãy đi giữ cô ấy lại đi.

- Cậu không cần nói gì hết, thằng Khang này tự biết nên làm gì.

Giọng Khang trở nên lanh lùng hơn hẳn, chưa bao giờ Khang nói nặng nề như thế với Thanh, trước đây dù có chuyện gì Khang tuy lạnh lùng nhưng đối với Thanh vẫn luôn nhẹ nhàng và chu đáo. Nhưng hôm nay Khang đã tức giận đến mức như vậy, điều này khiến Thanh lo lắng.

Sau ngày hôm đó, Thanh nghe được từ bạn bè Khang và Linh đã chia tay, nghe nói Linh cũng đã khóc và xin lỗi những bấy nhiêu đó không đủ làm Khang động lòng nối lại tình yêu xưa được. Khang thường xuyên ngồi một mình uống rượu và hút thuốc ở quán ngoài trường. Thanh nghe vậy nhưng cô không biết làm gì, đã hai ngày Khang không đi học khiến Thanh thấy bất an. Nhưng cô lại không dám gọi điện hay nhắn tin cho anh vì sợ lại khiến anh không vui thêm nữa. Cô chỉ biết hỏi thăm qua bạn bè:

- Thằng Khang nó mấy ngày nay cứ như vậy rồi, bọn tui cũng đã đến khuyên nó. Nhưng Thanh biết đấy tính tình nó cố chấp như vậy bọn tui có nói sao cũng không được. Hay là Thanh ra đó khuyên nó vài câu đi, biết đâu được.

- Thanh á, không được đâu, mấy người còn không khuyên được Thanh nói sao được.

Sau cùng bạn bè cùng Thanh ra quán Bar gần trường nơi Khang đang ngồi, Thanh thật sự không thích chỗ này nhưng vì Khang cô đành vào trong đó. Cô thấy anh ngồi bên ly rượu đầy và gói thuốc đã hút dở gần hết, cô biết anh đã ngồi rất lâu. Nhìn anh cô không nhận ra đó là người cô từng quen nữa, bộ mặt thất thểu của một gã say đã phờ phạc xơ xác đi vì ngồi chỗ này quá lâu.Thanh bước lại gần và ngồi xuống gần bên cạnh Khang. Thấy Thanh đến nơi mà cô từng nói không bao giờ muốn đến Khang quay ra hỏi:

- Sao Thanh nói sẽ không đến nơi này, tới đây làm gì?

- Khang sao vậy, về phòng đi, Thanh không thích chỗ này đâu, nhưng mấy ngày rồi không thấy Khang đâu nên mình ra đây tìm.

Đáp lại vẻ mặt lạnh lùng của Khang, Thanh nói nhẹ nhàng, cô chỉ mong Khang rời khỏi chỗ này để cô về nhanh, cô thật sự không muốn ngồi lâu ở cái chỗ không khí mà đối với cô nó ngột ngạt thế này. Khang cười khẩy, anh vẫn tiếp tục uống nốt phần rượu còn lại trong chai, liên tục rót và không nói gì. Thanh cũng biết lời nói của cô không có giá trị với Khang lúc này nên cô ngồi bên cạnh, nhìn anh và im lặng.

- Thanh về đi, không cần tự làm khổ mình đâu.

Khang cầm ly rượu trên tay và nói với Thanh, nhưng cô chỉ lắc đầu. Cô không biết khuyên nhủ làm sao cho Khang về nên đành ngồi cùng anh vậy. Đã hai tiếng trôi qua, Khang vẫn không chịu rời khỏi đó, đồng hồ đã đến 11h đêm, Thanh không biết làm gì nữa đành đứng dậy ra về trước.

- Thôi Khang về đi, muộn rồi mình về trước. Thanh chỉ muốn nói với Khang câu này thôi. Đây không phải là cách giải quyết vấn đề đâu, nếu thật sự bản lĩnh của Khang chỉ đến vậy mình thấy thật thất vọng.

Thanh nói xong bước ra cửa cô cũng không cần nghe gì từ Khang vì cô biết anh sẽ chẳng về đâu. Cô cũng thấy đủ khó chịu và bực mình từ khi bước vào đây nên cũng tuôn ra hết những gì mình suy nghĩ. Khang vẫn tiếp tục uống nốt chén cuối cùng và nhìn Thanh đi ra cửa. Anh lại cười.

Ngày hôm sau, Thanh thấy Khang đã đến lớp anh trở lại với nét mặt kiêu ngạo, lạnh lùng và chỉnh chu như Khang cô từng biết trước đây. Khang không nói gì với cô, anh chỉ im lặng, nhưng sự hiện diện của anh trên giảng đường khiến cô thấy hạnh phúc và yên tâm hơn nhiều.

Cô cũng nghe bạn bè nói sau ngày hôm đó, Linh cũng đến tìm Khang rất nhiều nhưng anh đều không gặp. Khi mọi người đang cùng nhau đi về ký túc xá thì gặp Linh:

- Anh Khang, sao anh không chịu gặp em, em đã làm gì sai nào? Em làm vậy cũng vì yêu anh thôi.

Sự xuất hiện của Linh luôn là chủ đề nóng của mọi người, ai cũng dừng lại xem, nhưng đối với Khang vào lúc này anh không thích điều đó:

- Cô muốn làm người khác xấu mặt trước thiên hạ sao, cô còn muốn gì nữa, mọi chuyện đã như vậy rồi, về đi.

Giọng Khang lạnh lùng rõ ràng từng câu chữ một khiến Linh tức giận và sợ hãi vô cùng. Cô ta chỉ tay về phía Thanh:

- Tại sao lại như vậy, vì cô ta sao?

Thanh giật mình cô định thanh minh nhưng bạn bè của Khang đã giữ cô lại, Khang nhìn Linh:

- Tất cả đã kết thúc, cô hãy nên biết tự giữ thể diện cho chính mình, tôi không muốn làm người khác mất mặt nơi đông người.

Anh bước qua Linh và đi thẳng về ký túc cùng Thah và bạn bè, Linh đứng đó chỉ biết nhìn theo dù tức giận nhưng không thể làm gì.

Từ ngày hôm đó Linh cũng không đến tìm anh nữa, một thời gian ngắn sau đó Thanh nghe được Linh đã có người yêu mới. Thanh lại thấy lo lắng cho Khang vì sợ anh buồn.

Tối hôm đó Thanh vừa đi từ phía Căng tin về ký túc thấy Khang đang ngồi một mình bên ghế đá trong sân và tay cầm một điếu thuốc lá. Thanh hiểu tính của Khang, anh rất ít hút thuốc những lúc như thế này chắc trong lòng anh đang có nhiều tâm sự. Thanh bảo bạn bè về trước:

- Mấy bà về trước đi tui qua bên đó tý rồi về sau.

Mấy cô bạn của Thanh nhìn sang cũng hiểu chuyện nên đi về trước:

- Ờ, vậy tụi tui về trước, tý về ngủ sớm không tụi tui khóa cửa đó nha.

- Tui biết rồi mà.

Thanh nhìn đám bạn và cười, đợi bạn bè về rồi cô đi qua chỗ ghế đá Khang đang ngồi. Sự xuất hiện của cô không làm anh ngạc nhiên:

- Sao Thanh không về phòng đi, Khang không sao, thấy hơi buồn nên ngồi đây thư giản tý thôi.

- Thư giản bằng cách này ư?

Thanh nói và chỉ vào điếu thuốc lá Khang đang cầm trên tay, Khang nhìn Thanh và cười:

- Đó cũng là một cách, ít nhất là trong lúc này.

- Khang đang nghĩ đến Linh à.

- Không hẳn, chỉ là nghĩ có một số chuyện không bắt đầu sẽ tốt hơn.

- Ừ... Đôi khi trong đời có những sự lựa chọn mà nghĩ lại có thể không thật sự sáng suốt, nhưng lại khiến bản thân không ân hận. Còn nếu không lựa chọn đôi khi lại khiến người khác ân hận.

Thanh nhìn lên bầu trời đầy sao và nói ra những suy nghĩ của mình để động viên Khang, nhưng dường như đó cũng là những điều mà từ tận đáy lòng cô muốn nói ra.

Khang dập điếu thuốc lá đang hút dở và nhìn Thanh một lúc anh nói:

- Vậy sao...đôi khi có thể là đúng nhưng chưa hẳn đã tốt.

- Vậy theo Khang thế nào mới là đúng, thế nào mới là tốt.

- Khi mọi việc nằm đúng vị trí của nó, là như vậy đấy.

Thanh suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

- Thanh không biết lúc nào mới đúng vị trí nhưng nếu bây giờ có những điều không biết chắc có đúng vị trí hay không, nhưng vẫn chấp nhận dành cho Khang thì sẽ thế nào? Khang có muốn việc của bản thân mình tốt đẹp hơn không?

Có lẽ anh hiểu những gì Thanh đang nói, anh im lặng hồi lâu, nhìn Thanh. Đôi mắt Thanh vẫn đang nhìn lên trời cao đầy mơ mộng. Anh hiểu Thanh đang muốn nói điều gì, nhưng anh không muốn có người vì anh mà luôn phải chịu đau khổ:

- Không, nếu không chắc là đúng vị trí thì vốn dĩ không nên bắt đầu. Thôi về đi, muộn rồi.

Thanh gật đầu và đứng dậy bước sau lưng Khang, cô có chút ngậm ngùi và rất buồn, nhưng cô biết mình đã làm tất cả những gì có thể để dành cho anh. Và cô chắc anh cũng cảm nhận được điều đó, lời nói đó cô hiểu anh đã từ chối tình cảm của mình. Đêm nay bầu trời đầy sao lấp lánh, rất thơ mộng, nhưng chuyện tình cảm thì không phải bao giờ cũng lấp lánh như những ánh sao kia, cũng có những lúc bị mấy đen che mờ, khuyết đi hẳn...

Còn Khang sau lưng Thanh anh đi về với đôi chân mệt mỏi và những giọt nước mắt rơi...

Sau ngày hôm đó, lớp mở tiệc liên hoan chia tay kết thúc năm học thứ nhất, bài hát mà Khang chọn luôn khiến mọi người tò mò. Đó là bài "Cảm tạ tình em", giọng hát của Khang ngày hôm nay nghe buồn thăm thẳm và trong đôi mắt anh ẩn chứa nỗi lòng chưa bao giờ nói cùng ai. Lời bài hát đi sâu vào lòng người và tâm trí Thanh như thay cho tất cả những gì anh muốn nói:

"Đừng hỏi anh kiếp này yêu bao nhiêu người,

Bởi em nào hiểu được nỗi đau trong anh,

Niềm đau ấy muốn quên đi thật tàn nhẫn,

Nhưng mong em đừng làm kẻ si tình, đa tình rồi được gì...

Khi anh từ chối tình cảm của em nước mắt anh cùng bắt đầu rơi.

Là anh không dám, không muốn, không nên chỉ đành cảm tạ tình em.

Nhưng sao cứ làm tổn thương em, chỉ đành tồn tại trong mơ

Vì anh sợ vĩnh viễn mang cho em niềm đau".

Ngọc Ánh
.

↑↑ Lượt xem: 133
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617