Cô chủ cười một cái rồi khẽ lắc đầu. Cái lắc đầu ấy khiến Già biết chính cô chủ nhỏ đáng thương của Già vốn cũng tự nhìn thấy một điều u ám trước mắt. Chỉ là trái tim người con gái dù tỉnh táo và cố dùng lí trí bảo vệ tới đâu,cũng có những phút u mê khi tình yêu lên tiếng. Già bảo, cô chủ phải biết dừng lại đúng lúc, đừng để tổn thương mình như lần trước... Cô chủ khẽ gật đầu.
Nhiều lần Già muốn ngăn chàng trai ấy lại gần cô chủ, nhưng rồi lại thôi, cô chủ ở bên anh ta, cô chủ vui theo kiểu Già chưa từng bao giờ thấy.
Nhưng rồi,chàng trai hồi phục lại hết sức khỏe lẫn giọng nói của mình và cũng nhận được lệnh triệu tập để làm nhân chứng cho vụ án gây thương tích.
Buổi sáng hôm ấy, cô chủ ngồi cùng Già trên phòng. Già cố nói những điều vui vẻ cho cô chủ vui. Nhưng giấy phút chia xa đang đi tới, khiến cô chủ chẳng để ý đến Già.
Chợt, dưới thảm cỏ xanh mướt, chàng trai gọi vọng lên với tất cả sự tha thiết.
_Ngôn Hảo, em ra đây đi.
Cô chủ đứng bật dậy, chạy ra khung cửa sổ, nhìn chàng trai đứng phía dưới với một bó hoa trên tay.
_Tặng em nè! lát anh đi rồi. . nhưng anh có điều này muốn nói với em...
...
_Ngôn Hảo, anh biết chuyện này thật khó tin, nhưng mà thời gain vừa qua, anh thật sự rất vui khi ở đây và hình như anh từ biết ơn em , ghét em, rồi chuyển qua cần em, thích em và thường em mất rồi...
...
Chàng trai nói đến đây thì cô chủ không còn can đảm nhìn vào đôi mắt đó nữa. Cô chủ quay vào trong phòng , nước mắt bắt đầu rơi. Già nhìn mà xót xa khôn tả.
_Ngôn Hảo à, em cũng thương anh mà , đúng không ?
...
_Ngôn Hảo à, nếu em thật sự thương anh, thì đừng dối lòng mình nữa, quay lại và nói thương anh đi...
...
_nói thương anh đi...
Chàng trai ấy cứ lập đi lập lại một điều mà cô chủ tội nghiệp của Già không sao làm được. Cô chủ cứ đứng đó,nước mắt ngắn dài không biết đã rơi xuống bao nhiêu. Già định chạy ra bảo chàng trai ấy hãy đi đi, bao nhiêu đó đủ rồi, nhưng cô chủ đưa tay ngăn Già lại. Có lẽ cô chủ biết, không bao lâu nữa, với sự im lặng trường diễn của mình, chàng trai ấy sẽ ra đi và biến mất như chưa từng xuất hiện...
Và cứ thế,chàng trai chỉ nhận được tấm lưng lạnh lùng lùng tuyệt không một cử động cho đáp án của lời tỏ tình. Chàng tari thất thểu quay đi khi hoàng hôn đã tím ngắt cả chân trời. Cao nguyên như chưa bao giờ lạnh đến thế.
Và thêm một lần, Già thấy cô chủ mình đau đớn trong câm lặng. Thêm một lần, Già thấy chiếc ôm dành cho cô chủ bé nhỏ của mình lại trở nên chật chội , thiếu thốn và bất lực đến thế. Cô cứ khóc và ngủ lịm lúc nào không hay trong vòng tay Già...
Chàng trai ấy sẽ không bao giờ biết nỗi đau khổ của cô chủ. Rằng một người câm thì làm sao có thể nói thương anh ta như là anh ta muốn. Chàng trai ấy cũng sẽ không bao giờ hiểu vết thương anh ta gây ra sâu xoáy đến cỡ nào, vì đó là một vết đâm hằn lên một vết thương cũ.
Nhưng Già cũng không hề biết rằng, có một sự thật khác còn kinh khủng hơn thế nữa.
Cách sau đó khoảng nửa năm, Già gặp lại chàng trai ấy tại thị trấn một cách tình cờ. Thì ra anh ta vẫn xuất hiện quanh trang trại để lén nhìn cô chủ của Già, cho đến cách đây hai hôm, cô chủ chính thức đi nước ngoài để du học. Già không hiểu sao khi gặp chàng trai ấy đang ủ dột bên ly bia cối, Già lại mất hết cái gọi là tức tối trách móc.
Hơn thế, Già mang hết mối tình đầu cảu cô chủ kể cho anh ta nghe. và dĩ nhiên, Già kể luôn cả chuyện cô chủ của Già từ năm mười tuổi ,sau một lần ăn nhầm nấm độc đã vĩnh viễn mất đi giọng nói.
Già kể anh nghe về mối tình đầu quen qua mạng của cô chủ... Anh đặt ly bia xuống nhìn Già như thể nhìn một sinh vật lạ.
Già kể anh nghe về cách cô chủ yêu thương. Vì không có giọng nói để truyền tải tình cảm, nên những tin nhắn quan tâm mỗi ngày trở thành một cứu cánh cho cuộc tình mà cô chủ rất mực trân quý. Cô chủ luôn tìm cách gửi những điều ngọt ngào nhất vào từng dòng tin... Đôi mắt anh như trải rộng một mặt hồ ký ức...
Già kể anh nghe về những hoang mang lo lắng của cô chủ khi biết mối tình đầu làm nghề bảo an, nguy hiểm luôn rình rập. Vậy nên mỗi buổi sáng cô chủ luôn nhắn cho mối tình đầu " Anh nhớ bảo trọng nghe anh "... Anh lập lại từng từ với đôi môi run rẫy...
Già kể về vũ hội hóa trang gây quỹ để ủng hộ những người không may mắn bị câm điếc, cô chủ vượt qua hết mặc cảm của mình, đeo chiếc mặt nạ che nửa gương mặt chỉ để một lần gặp người mà mình ngày đêm mong nhớ... Anh đưa hai tay ôm đầu, hơi thở anh như đang bị một điều gì từ phía sau làm cho bóp nghẹt...
Già kể anh nghe về điều mà mối tình đầu của cô chủ thích nhất, cũng là điều làm cô chủ vụn vỡ tổn thương nhất. Già chưa kịo nói hết câu thì anh đã vừa cười chua xót vừa hoàn tất câu nói nghiệt ngã đó . . " Điều anh thích nhất, là người mình thương nói thương mình . "
Già kể anh nghe, về lần cô chủ lấy hết lòng tin để một lần bước ra ánh sáng, để giải bày sự thật với mối tình đầu, nhưng khi cô chủ xuất hiện gần con phố , thì thấy mối tình đầu tay trong tay với một cô gái khác... Anh nhắm mắt rồi như đỗ gục xuống bàn.
_chú Tư. . không thể nào. . không thể nào... Ngôn Hảo là Basti sao?
_Cậu nói cái gì vậy?. . không lẽ... .
Đến đó Già mới biết tại sao, cô chủ vốn lạnh lùng sau khi bị mối tình đầu làm cho thương tổn ,lại nồng nhiệt lo lắng chăm sóc cho một người đàn ông xa lạ. Thì ra, chàng trai này, không ai xa lạ, chính là mối tình đầu day dứt khó quên kia sao ?
*****************
Bây giờ là hai năm sau.
Già đang đứng chờ đón cô chủ cảu mình từ nước ngoài trở về sau một thời gian rất dài đi du học.
Già đứng đợi máy bay hạ cánh mà nghĩ bao nhiêu chuyện để nói.
Già sẽ nói cho cô chủ nghe về những hợp đồng thảo dược ngày càng lớn.
Già sẽ nói cho cô chủ nghe về những cây thuốc ngay càng xanh tốt.
Già sẽ nói cho cô chủ nghe là Già vẫn đang rất khỏe, và cũng như mọi người Già rất nhớ cô chủ.
Và, Già sẽ nói cho cô chủ nghe về một nhân viên mới.
Anh ta được Già nhận vào làm bảo vệ, cô chủ biết đó, trang trại càng ngày càng mở rộng , không tăng cường an ninh là không được. Nhưng anh chàng bảo vệ mới này không chỉ siêng năng canh gác mà còn chịu khó học hỏi,nhanh chóng nhớ hết các loài thảo dược cơ bản. Bên cạnh đó,anh ta vì muốn đợi người anh ta yêu thương trở về , nên mới cô gắng học thành thạo thủ ngữ để có thể yêu thương một người không bằng lời nói. Già cũng băn khoăn không biết có nên giúp anh ta không, nhưng nhìn anh ta, Già biết anh ta chân thành và yêu người mình yêu lắm. Có những đêm trăng tròn, anh ta ngồi nghe một bản nhạc du dương nào đó,mắt nhắm lại như đang thả mình vào một khoảng không của một đêm thuộc về miền ký ức xa thẫm nào đó. . Hai năm có lẽ là đủ để một người hiểu mình có yêu một người hay không? Và chừng đó thời gian cũng đủ sâu lắng để một người hiểu cách cảm nhận tình yêu từ một người không cần lời nói là như thế nào.
Cô chủ, thấy Già nghĩ vậy đúng không ?
À mà, cô chủ biết Già đang nói đến ai mà, đúng không ?
Thụy Phiên Nguyễn Phúc
tình yêu chân thành (202).