"
"hihi, tại em chưa có chỗ ở cố định, khi nào có em sẽ gửi cho anh mà"
"anh chỉ sợ em trốn anh thôi"
"thôi mà, em không có vậy đâu, đừng buồn mà, anh thích gì... em thưởng cho anh nè!"
"anh hả. . điều anh thích. . à, anh thích nhất là người mình thương nói thương mình ... "
"em thương anh "
"không phải, anh muốn nghe giọng em... em không thích nói chuyện điện thoại thì gửi tin nhắn thoại cho anh cũng được. . "
Và sau đó là trùng trùng những khoảng lặng im.
Một lần, hai lần rồi ba lần, cái khát khao được nghe em nói thương mình đều bị em cho chìm vào khoảng không trống vắng. Tôi thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Cảm giác mình chỉ giống như một trò đùa của em. Thêm vào kiêu hãnh sĩ diện của một gã đàn ông khiến tôi tự tạo ra một vết thương cho mình và quy đổ hết lên cho điều em không nói. Vết thương khiến tôi dần dà đón nhận những sự quan tâm từ em một cách hời hợt và bất cần. Tôi trả lời chậm trễ nhiều khi chẳng buồn hồi âm cho em. Nhưng em vẫn kiên nhẫn mỗi buổi sáng,"anh nhớ bảo trọng nghe anh "...
Rồi thì Thu Thảo xuất hiện. Cô ấy yêu tôi nồng nhiệt va cháy bỏng . Tôi không rõ đó có phải kiểu mà tôi thích hay không, nhưng ít nhất Thu Thảo luôn nói yêu tôi mỗi lần gặp mặt. Tôi choáng ngợp trong niềm hạnh phúc mới, Basti gần như rơi lãng quên.
Chỉ có một lần, tự dưng buổi sáng đó, đang nằm bên Thu Thảo,cô gái của tôi vẫn ngủ say . Tin nhắn của Basti tìm tới. Lúc đó, dù tôi nghĩ mình đã yêu và hạnh phúc bên Thu Thảo, hài lòng với cách mỗi ngày cô ấy nói yêu tôi, nhưng tôi vẫn rung động khi nhận được tin nhắn của em. Tôi trả lời em sau rất nhiều ngày những tin nhắn của em chỉ còn là chuyện một chiều.
"Em à, anh thích nhất là người mình thương nói thương mình đó. . em có nhớ không, nói thương anh được không ?
Tôi chờ em trả lời cho đến khi Thu thảo thức dậy, chào tôi bằng một nụ hôn nồng say. Rồi tôi tay trong tay dẫn Thu Thảo đi ăn sáng cho một ngày cuối tuần trễ nãi nhưng ấm áp. Và khi đợi Thu Thảo mua đồ trong một shop quần áo, tôi nhắn tin cuối cùng cho em.
"Anh xin lỗi. . anh dành tình cảm cho người chịu nói thương anh rồi. . tạm biệt em"
Nửa tiếng sau trên đường về tôi nhận được tin nhắn trả lời.
"anh nhớ bảo trọng nghe anh ... "
...
Và rồi từ đó tôi và em không liên lạc với nhau nữa. Và rồi từ đó, tôi chỉ còn dành tình cảm của mình cho Thu Thảo, cô gái luôn nói yêu tôi mỗi khi có thể, và sẽ xuất hiện trước mặt tôi mỗi buổi chiều khi tôi tan ca cùng với một chiếc ôm thật chặt. Dù rằng không lâu sau đó, tôi phát hiện ra người luôn nói thương tôi, cho tôi cảm giác nồng háy đó, lại nằm trên giường với một đồng nghiệp của tôi.
Tôi trở về với cuộc sống một mình, nhưng cũng từ bỏ luôn thói quen nhắn tin. Chiếc điện thoại vào mỗi buổi sáng chỉ còn duy một chức năng báo thức, theo đúng nghĩa đen của nó.
***
Những ngày tiếp theo tôi bắt đầu hồi phục rõ ràng hơn. Tôi có thể bước xuống giường và đi tới đi lui trong phòng, hoặc giả khi muốn có thể bước ra ngoài hành lang nhìn ra trang trại trồng thảo dược, nơi mà Ngôn Hảo ngày nào cũng tỉ mẩn chăm sóc từng cây hoa thuốc. Hình như tôi quen dần với việc nhìn thấy cô ấy mỗi ngày.
Rồi một ngày như hôm nay cũng đến. Tôi nghe mấy người giúp việc trong trang trại bảo, Ngôn Hảo hôm nay có việc đi đến sáng mai mới về. Thế là cả ngày tôi cứ cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác xôn xao đến kỳ lạ.
Bầu không khí lạnh lạnh khi trời chiều đổ xuống của vùng cao nguyên, khiến tâm trạng khó chịu của tôi sáng giờ càng thêm bức bối. Tôi hơi so vai rồi không hiểu sao lại thở dài. Thuốc hôm nay đắng hơn mọi hôm, có phải vì không phải Ngôn Hảo chăm cho tôi uống ?
Chú Tư Già, người giúp việc lớn tuổi vui vẻ, cũng ân cần chu đáo khi mang thuốc cho tôi, nhưng ngặt một nỗi, chú ấy không dùng máy tính bảng để nói chuyện với tôi. Chú ngồi đối diện và hỏi chuyện tôi bằng những câu hỏi theo kiểu gật lắc. Đến bây giờ tôi mới nhớ làm sao câu nói của Ngôn hảo đêm hôm nào...
"Đồ ngốc, tôi sợ anh cảm thấy tủi thân rồi ấm ức thêm thôi, nói thì cùng nói, không thì cùng gõ, người nói người gõ, khập khiễng vậy, tôi không thích "
Bây giờ ngồi vừa tự mình cố nuốt chén thuốc đắng nghét, không có viên kẹo vị dâu kèm theo sau đó như mỗi ngày, rồi gật lắc một cách uể oải trước những câu hỏi thăm đầy thịnh tình của chú Tư Già. Tôi không biết nỗi niềm trong mình, gọi là nỗi tủi thân như là
Ngôn Hảo nói, hay là nỗi nhớ chính người con gái đó?
Buổi tối, tôi cứ trằn trọn không ngủ được. Tôi không nghĩ về một bóng hình đầy khúc mắc của quá khứ là Basti, cũng chẳng còn bận tâm và lo lắng cho người yêu hiện tại là Thu Thảo. Đầu óc của tôi bắt đầu chỉ nhớ vẻ lạnh lùng nhưng sắc sảo của Ngôn Hảo mà thôi. Tự nhiên tôi nhớ đến một câu trong truyện kiếm hiệp,"trong hồ lô nhà ngươi bán thuốc gì? . Tôi tự hỏi, chén thuốc mỗi ngày,có phải bỏ ít nhiều những hạt nhớ nhung...
Một cách không thể dứt ra, tôi cứ nghĩ về cô gái vốn dĩ mình vẫn chưa biết gì ngoài, ngoài một cái tên, một khuôn mặt xinh xắn mà vẻ hiền lành-hung dữ đan xen khó đoán như những chén thuốc đắng nghét kèm theo viên kẹo vị dâu ngọt ngào.
Đến chiều ngày hôm sau, Ngôn Hảo vẫn chưa về. Chú Tư Già lo lắng đi ra đi vô không yên. Tôi cũng lo lắng, không đủ sức để đi nhiều như chú,nhưng lửa lòng tôi cũng như thiêu đốt . Tôi mượn giây viết và viết vài chữ cho chú:
"Gọi điện thoại cô ây không bắt máy hả chú?
Chú Tư Già quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt tròn xoe, pha chút gì đó ngạc nhiên đến khó chịu. Một ánh nhìn khó hiểu. Rồi chú lặng lẽ lắc đầu và quay đi. Chú Tư cùng một số người làm công khác đi ra thị trấnn tìm cô chủ của mình. Tôi định xin đi, nhưng phát hiện ra hai đầu gối của mình bắt đầu đau lại và thật ra tôi vẫn còn di chuyển rất chậm. Tôi không muốn làm gánh nặng thêm cho mọi người.
Tôi đành gói sự sót ruột của mình vào cái dáng ngồi thất thểu trên bậc tam cấp, thả ánh mắt dõi nhìn về phía ngõ vào trang trại. Và cứ thế, tôi... ngủ gục hồi nào không hay.
Khi tôi thức dậy thì thấy mình đã được khoác thêm một chiếc áo. Và... Ngôn Hảo đã về từ lúc nào, khuôn mặt có vẻ cũng hơi mệt và đang thiếp đi bên thềm cửa giống tôi.
_Ngôn. . Hảo...
Một cách bất ngờ , cuống họng tôi phát ra được những âm tiếng có nghĩa đầu tiên suốt gần một tháng. Nhưng sau hai từ đó, tất cả lại trở lại như cũ, tôi không nói thêm được lời nào khác. Có những ngày tôi từng nghĩ, khi lấy lại được giọng nói, tôi sẽ gọi tên ai trước,là Basti ngọt ngào của những dòng tin nhắn hay Thu Thảo của những đam mê cháy bỏng? Nào ngờ...
Ngôn Hảo tỉnh dậy, nghe tôi gọi , cô ấy cũng hơi bất ngờ. Nhưng rồi thấy vẻ lắp bắp của tôi, biết là tôi chỉ có thể làm đến thế, cô nở một nụ cười dịu ngọt rồi đưa máy tính bảng cho tôi.
"cô đi đâu thế, mọi người đi tìm cô, cô có gặp không ?"
"không, hèn chi về nãy giờ không thấy ai hết "
"mà cô đi đâu vậy, có biết là tôi lo không , sao không gọi điện về báo... "
"Tôi đi chơi với trai , được chưa, vậy có cần báo cho anh không ?
Tôi xụ mặt xuống hệt như một đứa trẻ vừa rơi một que kem,như một người nội trợ mất sổ gạo trong thời bao cấp, như một người đàn ông vừa nhận câu khước từ...
"Tôi giỡn thôi, anh đừng có làm mặt đưa đám vậy, tôi bị kẹt ngoài thị trấn vì cái này nè. . "
Đưa tôi xem xong, Ngôn Hảo mở một đoạn tin cho tôi coi.
Thì ra người ta phong tảo một số con đường ra khỏi thị trấn để vây bắt một đám người liên quan đến một vụ tấn công và cố tình gây thương tích cách đây chưa lâu. Và không khó để tôi nhận ra đó là vụ án tấn công thân chủ tôi. Bài báo đưa tin là đám giang hồ đó đã bị tóm gọn và thân chủ của tôi may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.
"Cô bị kẹt ở ngoài đó vì người ta phong tỏa bắt tội phạm hả?"
Ngôn Hảo gật nhẹ đầu.
"Mà hồi nãy anh gọi được tên tôi rồi, chắc vài bữa anh sẽ lấy lại được giọng nói của mình thôi . "
"Vậy hả? Ngôn Hảo trị bệnh hay quá. Mà lỡ không nói được nữa, thì tôi gõ máy tính bảng với cô là được rồi ?"
Ngôn Hảo trừng mắt nhìn tôi.
"Bậy bạ cái miệng "
Chợt ,tôi phát hiện ra đêm nay là một đêm trăng tròn. Ánh trăng lung linh chiếu sáng thảm cỏ mượt mà tạo nên một không khí thật lãng mạn.
Chợt, từ chiếc mấy tính bảng của mình, Ngôn Hảo mở một đoạn nhạc dịu dàng nhưng làm lòng người xao xuyến.
Chợt, tôi không hiểu làm sao,mình lại bước lại gần với đôi chân chưa hề khỏe hẳn, đưa tay nắm bàn tay thanh mảnh cảu Ngôn Hảo và dìu cô ấy một điệu nhảy tình tứ. Ngôn Hảo để yên cho tôi làm tất cả. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tôi như đốt cháy hết bao nhiêu vời xa khoảng cách. .
Chợt là tình yêu...
Nhưng rồi mọi thứ chợt dừng lại khi tiếng râm ran của đoàn người tìm kiếm trở về.
Chú Từ Già vừa mừng vừa nức nở tìm được cô chủ của mình. Còn tôi, tôi vừa đánh mất một khoảnh khắc hay tìm thấy cả cuộc đời ?
***
LỜI KỂ CỦA CHÚ TƯ GIÀ.
Sau buổi tối hôm đó, chàng trai ấy và cô chủ của Già này càng lúc càng thân thiết khăng khít nhau hơn. Già vừa mừng vừa lo. Già mừng vì sau chừng đó thời gian lặng lẽ, Già mới lại thấy cô chủ vui vẻ như vậy, mới thấy nụ cười của cô chủ tươi tắn tự nhiên như vậy. Nhưng cuộc đời cô chủ của Già đã có quá nhiều bất hạnh, và những vệt buồn từ năm tháng cũ vẫn cứ treo lơ lửng khiến Già không khỏi băn khoăn.
Có lần Già hỏi thử ý cô chủ thế nào.