Mai ngồi thu lu ở góc phòng. Trong tay nó giữ khư khư và nhìn chằm chằm vào tấm hình của Vĩnh. Trong ảnh, Vĩnh cười thật tươi, nụ cười hiền hòa tràn đầy sức sống. Trời tối, nó chẳng buồn bật điện. Ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn tan theo khoảnh khắc cuối ngày, đến dần và giết chết những vệt nắng hoang mang của một buổi chiều dĩ vãng. Nó thét lên "Tại sao? Tại sao lại cười? Tại sao vẫn cười? Vẫn có thể cười?". Từng giọt nước mắt bung ra từ khóe mi, lăn đều trên má rồi đầm đìa chan hòa ở cổ. Nó gập người xuống, giọt buồn trong mắt vẫn rơi. Chỉ có tấm hình kia sao vô tình đến thế, đón nhận lấy sự mặn mòi trong khóe mắt rưng rưng mà vẫn rạng ngời không nguôi.
Trời tối hẳn. Một màu màn đêm hoang vu đem theo cái lạnh tê tái trà trộn vào lòng người rồi rủ nhau len lỏi khắp không gian. Nó muốn nhìn người trong hình dù khóc dù không cũng không thể được nữa. Vĩnh đã mờ dần, mờ dần rồi chìm khuất trong màn đêm như một lời tạ từ nghìn trùng cách biệt.
***
Một ngày mùa thu tháng mười, trường phổ thông Trưng Vương đón nhận một nam sinh mới. Hắn tên Vĩnh, quần jean, áo phông và mái tóc vuốt keo bóng lộn hất ngược phía sau. Hắn bước vào lớp, sau khi nhìn quanh một lượt, hắn đi thẳng xuống phía cuối lớp, nơi có chiếc bàn còn trống. Đoạn một con bé tóc cột đuôi gà bước tới:
- Này bạn, đây là chỗ ngồi của tôi.
Hắn đứng dạy để con bé bước vào. Con bé quăng chiếc cặp sách lên bàn ngồi phựt xuống ghế.
- Bạn ơi, ngồi lui chút coi – Hắn gãi cằm.
Con nhỏ quay lên, chân chân nhìn gã:
- Sắp đến giờ học rồi xin mời bạn về lớp của bạn.
- Mình là học sinh mới của lớp.
Như chợt hiểu ra con bé "à" lên một tiếng. Nó tiếp:
- Nhưng sao tôi chưa nghe thấy ai nhắc về vấn đề này nhỉ.
Đúng lúc đó thầy hiệu trưởng cùng cô chủ nhiệm bước vào. Nhanh như thoắt con bé đứng bật dậy dõng dạc hô:
- Nghiêm.
Cả lớp đứng dậy chào. Thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm đứng nghiêm trang chào lại cả lớp rồi ra hiệu cho các học trò ngồi xuống. Thoáng thấy Vĩnh, thày hiệu trưởng vẫy tay gọi hắn lên rồi thày cất tiếng nói:
- Thưa cô Nga chủ nhiệm lớp 10A2 cùng toàn thể các em học sinh thân mến. Hôm nay lớp chúng ta đón nhận một học sinh nam mới tên là Trịnh Gia Vĩnh. Bạn Vĩnh vốn là một học sinh ưu tú của trường năng khiếu chuyển sang. Tôi hi vọng các em sẽ nhanh chóng làm quen và giúp đỡ người bạn mới này.
Thày hiệu trưởng dứt lời. Vĩnh cúi đầu chào cả lớp, một tràng vỗ tay giòn giã nổ ra. Khi thày hiệu trưởng đi rồi dưới lớp bắt đầu có những tiếng xì xèo của mấy đứa con gái:
- Đẹp trai thế?
- Trông cứ như Sơn Tùng MTP vậy.
- Không, tui thấy giống Isaac hơn.
- Chuẩn thì tui thấy đây chính là bà con với Gdragon.
- Ui, túm lại là hỏi xem bạn ấy ăn gì mà đẹp trai thế.
...
Bọn con gái mỗi đứa một câu đua nhau xuýt xoa. Có vẻ không lọt tai, thằng Tuấn béo bĩu môi:
- Nhìn trông có vẻ ngổ ngáo thì có. Đi học mà không mặc đồng phục gì hết.
- Thì là buổi đầu mà – Con bé Nga nói đỡ. Thằng Cường "còi" chép miệng:
- Mà hắn được đích thân thày hiệu trưởng giới thiệu, chắc là người nhà của thày rồi, không phải dạng vừa đâu.
Tuấn béo hưởng ứng:
- Có lý.
Được đà Cường "còi" tiếp:
- Học sinh năng khiếu chuyển về đấy.
Tỏ vẻ hoài nghi, Tuấn béo tặc lưỡi:
- Trường mình với trường hắn cách nhau có một con phố, chuyển trường chi cho mất công?
- Thì thế mới bảo – thằng Huân "quậy" từ nãy ngồi im, giờ cũng chu cái mỏ ra phán một câu như thánh phán:
- Thằng này quậy quá nhưng chắc nhà có tiền, thầy cô thương để trống học bạ, tạo điều kiện chuyển trường khác dễ dàng hơn nhưng tuyệt đối không dung túng ở trường cũ.
- Huân giỏi nhỉ, cái gì cũng biết – Được Nga khen "đểu" một câu, hắn cũng vênh cái mặt lên tự đắc:
- Chuyện.
- Trật tự - Cô chủ nhiệm gõ mạnh chiếc thước xuống bàn. Cả lớp dần ổn định. Nhìn sang chỗ Vĩnh cô hỏi:
- Em đã tìm cho mình được chỗ ngồi nào chưa?
- Dạ thưa cô, em ngồi gần bạn lớp trưởng ạ - Hắn nhanh nhảu.
- Không được đâu cô – Bất giác nhỏ Mai thốt lên – Chỗ này em ngồi rồi mà.
- Nhưng bàn em mới có ba người, thêm bạn Vĩnh nữa là vừa đủ đó thôi –Giọng cô chủ nhiệm nhẹ nhàng trìu mến như hỏi thêm lần nữa– Em cho bạn Vĩnh ngồi chung chứ Mai?
Bất đắc dĩ nó lí nhí "Dạ vâng thưa cô".
- Bạn ngồi trong nhé, mình còn phải chạy đi chạy lại nhiều – Mai gượng gạo.
- Ok bạn – Còn hắn thì rất vui vẻ.
***
Giờ địa lý, thầy Vương dừng bước chân, mặt quay lên bảng, tay đặt viên phấn lên bàn trước mặt cậu học sinh mới:
- Lên bảng trình bày khái quát Châu Mĩ .
Hắn nhận lấy, không một chút do dự, sải bước lên bảng. Đôi tay thoăn thoắt đưa vài nét, thoắt cái bản đồ Châu Mĩ đã hiện lên trước sự ngạc nhiên của mọi người. Vì là lớp chuyên toán nên những môn thuộc khối C chỉ là "nghề tay trái" . Một phần cũng bởi thầy dậy Địa nổi tiếng khó tính, học sinh nào được gọi lên mà không trả lời được là ngay lập tức thầy quát lớn: "Đi- ra- ngoài". Và cái cảnh học sinh cứ xếp hàng dài trong giờ địa lý ngoài hành lang lớp học không còn là chuyện hiếm gặp.
Đưa tay đẩy gọng kính, nét mặt nghiêm nghị, ông thầy bỗng chuyển đổi cánh tay, khoanh trước ngực, tiếng hắn cũng theo đó cất lên nhanh nhảu:
- Thưa thầy và các bạn, trước mặt chúng ta là bản đồ Châu Mĩ, đây là phần Bắc Mĩ gồm hai nước Hoa Kì và Canađa .
Một số đứa "ồ" lên chỉ chỏ, số khác ngơ ngác chưa thể hình dung và một số ít gật gù thán phục, trong khi hắn lại đưa tay vẽ tiếp đường biên giới của hai nước, vừa phác họa những con sông misuri, misuxiri, thành phố Niu yook, thủ đô Oa-sinh-tơn... rồi thao thao bất tuyệt về tự nhiên, đất đai, khí hậu dẫn đến những thành tựu về nông nghiệp, công nghiệp của nước Mĩ. Bạn bè thì cứ há hốc mồm hết lượt. Còn hắn, đôi tay và cái miệng vẫn luôn được kết hợp hoàn hảo. Bản đồ dần hiện rõ eo biển Caribê, đất nước Cuba nhỏ bé xinh đẹp kiên cường bất khuất với bạt ngàn mía đường và chuối. Châu Mĩ với những điều kiện thuận lợi về tự nhiên, là cái sân sau của nước Mĩ từ những năm 45 của thế kỉ XX. Sản lượng cà phê, ca cao hay chuối đứng vị trí số một, số hai trên thế giới...
Ông thầy đưa tay gãi gãi cằm cười khà sau khi hắn buông viên phấn trở về chỗ ngồi. Giở sổ điểm, lật từng trang, từng trang ông thầy lẩm nhẩm "10A5 này" rồi hắng giọng:
- Tên gì?
- Dạ.
- Tôi hỏi cậu tên gì?
- Dạ thưa thầy, em là Vĩnh.
- Họ tên?
- Dạ, Trịnh Gia Vĩnh ạ!
- Dương hai (+2) nhé. Tôi sẽ cộng cho cậu vào bài kiểm tra sắp tới.
Cả lớp "ồ" lên lần nữa. Dù rằng gì đây cũng là trường hợp thứ hai đạt điểm cộng trong số bạt ngàn những điểm trừ từ trước đến nay của lớp. Trường hợp trước đó là lớp trưởng, một học sinh nổi tiếng giỏi đều các môn mà cũng chỉ mới ghi được "dương một" (+1) trong sổ điểm của thầy...
Gấp cuốn sổ lại, ông thầy hắng giọng:
- Thôi nào... Trật tự, chúng ta học sang bài mới " Châu Mĩ và các nước La Tinh".
Không chỉ có vậy, trong những giờ học tiếp theo như trả bài văn, bài của hắn cũng được đưa ra đọc mẫu. Giờ Toán sau đó, khi phải đối mặt với những bài toán tưởng chừng như cả lớp không ai có thể giải nổi thì Vĩnh lại luôn là người đầu tiên tìm ra đáp án. Lại còn môn tiếng Anh nữa chứ, cứ phải nói là hắn nói nhanh như gió...Sự xuất hiện của hắn phút chốc trở thành một hiện tượng.
Mai ngồi bên cạnh, quay sang nhìn hắn kĩ hơn. Trước đây, xét về học lực nói riêng, chưa bao giờ Mai biết mình với vị trí thứ hai. Học toàn trường chuyên, lớp chọn, bạn bè luôn có cơ hội nhìn nhau và thường thì nhìn Mai phấn đấu. Nếu như gặp phải bài tập khó, Mai chưa tìm ra thì cũng hiếm khi nào có ai có lời giải trước. Giờ bỗng nhiên có một cậu bạn không chỉ một môn mà hầu như lĩnh vực nào cũng đứng lên tranh cơ với Mai, ít nhiều cũng có phần...tổn thương.
Tan học, dáng Mai nhỏ nhắn, trên chiếc rùa màu hồng phấn, bỗng từ phía sau một chiếc Airblade tà tà sát cạnh:
- Mình và Mai chung đoạn đường này mà hôm nay mình mới biết.
Mai nheo mắt:
- Tại Vĩnh có xe máy, tan học về phóng cái vèo nên không thấy Mai là phải thôi.
Hắn gãi đầu cười khì:
- Ờ ha! Hay từ giờ mình đợi Mai cùng về luôn nha!
Mai cười híp mí:
- Được đi chung với "thần đồng" thì thật vinh dự.
Hắn gãi tai:
- Thần đồng gì đâu, Vĩnh còn phải học hỏi Mai và các bạn nhiều.
Mai cười ý tứ. Hắn tiếp:
- Nhà Mai ở đâu, có gần đây không?
- Cũng sắp tới rồi, nhà mình nằm trên đường Thánh Thiên. Còn Vĩnh?
- Mình á, mình ở Ngô Gia Tự.
- Vậy là ngã ba tới cậu đi thẳng còn mình rẽ trái.
- Ừ, bữa nào rảnh Mai đến nhà mình chơi nha!
- Nhất trí.
Mai cười híp mí. Đường phố giờ tan tầm ồn ào náo nhiệt, tiếng còi xe lẫn trong khói bụi tất bật chở những dòng người về với gia đình sau một ngày học tập và lao động vất vả. Đoạn đường đi chung không xa, đôi bạn tíu tít nói với nhau được đôi ba câu chuyện. Họ chia tay ở ngã ba.