Vẫn chiếc quần jean và chiếc áo phông không cổ nhưng màu xám. Trông hắn gầy hơn trước nhiều, gương mặt vẫn lạnh lùng và đôi mắt, tuy có phần mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự sâu lắng, chất chứa nhiều tâm sự. Nhìn thấy hắn, Mai lạnh lùng đứng phắt dậy đi thẳng ra phía cửa. Hắn biết, trong thẳm sâu cô bé hắn không còn gì để đố kị nữa, giờ đổi sang là sự coi khinh. Nhưng ánh mắt, hắn vẫn dõi theo Mai cho đến khi con bé khuất hẳn. Hắn cúi đầu rồi ngước lên nhìn cả lớp. Tranh thủ giờ truy bài những ngày học cuối năm, biết sẽ khó có cơ hội cho hắn được gặp lại đông đủ mọi người thế này. Không để ai kịp nói gì. Giọng hắn nghèn nghẹn, chúc mọi người thi tốt. Rồi hắn hát. Chưa bao giờ và chưa một ai trong cái lớp này được nghe hắn hát. Nếu nghe rồi hẳn còn luyến tiếc hơn cho một tài năng văn nghệ hiếm thấy. Giọng hắn trong, cao vút và chất chứa tình cảm:
- "... Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại, cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng và nụ cười còn mãi vương trên bờ môi, lăn trên hàng mi và trong những kỉ niệm xưa..."
Bài thứ hai hắn hát là bài "Tạm biệt". Lời ca êm dịu như chắt chiu bao ngày tháng giờ mới thốt ra thành được lời. Điệu buồn, xa vắng mà sao niềm tin vẫn còn phất phới, phía trước mà rất gần đâu đây:
- "... Nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau. Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công. Không bao giờ quên đi hình bóng xưa..."
Hắn cúi đầu chào mọi người rồi bước ra khỏi lớp. Gặp Mai ở lối rẽ, vô tình hai người có một sự va chạm nhẹ, Mai hơi rùng mình vì chạm phải hắn. Hắn định hỏi thăm một vài câu nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Cứ thế bước thẳng. Mai không nói gì, toan bước đi nhưng có cái gì đó cản dưới chân. Nó cúi xuống. Một cuốn sổ tay, ai đó đánh rơi. Nghĩ ngay là của Vĩnh nhưng nhìn lên bóng hắn đã khuất nơi nào... Đúng lúc đó tiếng trống trường vang lên, Mai vội cầm cuốn sổ bước vào lớp.
Đêm đến, khi bài vở đã xong xuôi, nó lên giường kéo cái chăn mỏng. Nhắm mắt lại, nó mơ hồ cảm nhận một việc gì đó mình còn cần phải làm nhưng lại trót lỡ quên đi. Nó bật dậy, với tay bật công tắc điện vì chợt nhớ đến cuốn sổ sáng nay rơi ngoài hàng lang. Một cảm giác tò mò thôi thúc nó phải mở ra xem. Những dòng chữ đầu tiên đã cuốn hút sự theo dõi của nó...
"Ngày... tháng... năm...
... Lần đầu tiên mình gặp cô ấy. Một cô gái mảnh khảnh, đáng yêu với mái tóc đuôi gà ngúng nguẩy, đó là lần mình đi bơi ở khách sạn X. Mình đã rất ấn tượng bởi một "kình ngư" dễ thương như thế."
"Ngày... tháng... năm...
... Mình đã tìm hiểu và biết được cô bé đó tên Kim Mai, bằng tuổi với mình và là học sinh lớp 10 trường Trưng Vương. Đó cũng là một trong những trường chuyên của thành phố. Mình cũng chẳng hiểu đã nghĩ gì mà cứ nằng nặc đòi bằng được bố xin chuyển trường. Dù sao môi trường học tập mới cũng là một môi trường tốt giúp mình có thể phấn đấu và vươn lên trong học tập..."
"Ngày... tháng... năm...
... Mình đã xí được một chỗ ngồi cạnh cô bé. Có vẻ lần đầu tiên gặp cô ấy không mấy có thiện cảm với mình. Nhưng không sao, đó là chủ ý của mình. Mình muốn tạo một cái gì đó thật khác biệt...để gây ấn tượng"
"Ngày... tháng... năm...
... Mình đã dần tiếp cận được nàng. Chiều nay tan học được đi chung đoạn đường với nàng, đúng là ca-mơ-run. Nhưng phải nói càng tìm hiểu nàng mình càng nhận thấy nàng là một cô gái cá tính và dễ thương. Có một chút gì đó gần gũi nhưng cũng có một chút gì đó kiêu kỳ làm cho đối phương càng muốn chinh phục."
"Ngày... tháng... năm...
... Nếu không phải mình thì cũng là một người khác sẽ gúp đỡ cô bé tội nghiệp bị một kẻ tông xe vào và bỏ chạy. Nhưng mình đã làm việc đó. Vậy là mình đến lớp muộn và trót làm nhầm đề kiểm tra. Nhưng mình không ân hận vì điều đó, ngược lại một niềm vui nho nhỏ đã đến với mình đó là khi nhìn vào ánh mắt Kim Mai. Lần đầu tiên mình được cô ấy quan tâm, hỏi thăm, day dứt... Hình như mình cũng được người ta để ý đến. A men...(cười hết cỡ)..."
Đọc đến đây nó vội vàng gấp cuốn sổ lại như sợ ai trông thấy. Nó thấy xấu hổ với chính bản thân mình. Xuất phát từ lòng đố kị mà không ít lần nó bày trò chơi xấu Vĩnh. Còn Vĩnh, hắn quả là một tên ngốc khi không nhận ra được lần đó là nó cố tình đưa nhầm đề. Lại còn "để ý' nó nữa. Có điều hắn "kết" nó nhờ tài bơi lội vậy mà lần gặp nhau ở bờ hồ công viên nó đã giả vờ không biết bơi để bày trò kéo hắn xuống nước. Lần đầu tiên nó thấy ngại khi nghĩ đến Vĩnh. Nhưng cũng chưa muốn kết thúc sự tò mò tại đây. Nó len lén mở cuốn sổ ra đọc tiếp.
"Ngày... tháng... năm...
... Mình dở quá, cơ hội cho mình và nàng tiếp cận gần nhau gần trong gang tấc và dễ dàng như uống một cốc nước mát giữa buổi trưa hè nóng bức, mình cũng không làm được. Kết quả là mất điểm trước một cô gái mỏng manh giữa hồ nước trong xanh. Mình đã sơ ý để mất thăng bằng, và mất luôn cơ hội được xích lại gần nàng hơn nữa... Thật kém cỏi..."
"Ngày... tháng... năm...
... Trong những ngày ở bệnh viện, không lúc mình không nguôi nhớ về cô ấy.
... Những cơn đau đầu, mình không thể nào chịu đựng nổi. Nó buốt và hành hạ mình từng đêm nhức nhối...
Nhớ nhà, nhớ người..."
"Ngày... tháng... năm...
...Thật bất ngờ khi mình phát hiện ra cô ấy là con của thầy hiệu trưởng. Mình chỉ muốn là một học sinh bình thường, một con người bình thường, được sống, học tập và có những rung động bình thường như bao đứa trẻ tuổi mới lớn khác. Mình chấp nhận không đi thi học sinh giỏi miễn là nàng cảm thấy vui và không hiểu lầm về sự xuất hiện của mình bên cạnh nàng..."
"Ngày... tháng... năm...
... Đi học về, không hiểu cảnh tượng gì đang xảy ra với gia đình mình thế này. Công an, sao lại lắm công an đến như vậy. Người cha đáng kính luôn là điểm tựa và một nguồn sáng cho mình noi theo, tại sao, tại sao tay trong vòng số tám để họ dắt đi trong tiếng còi xe U-oat não lòng đến thế. Mẹ thì oặt người đi với tay theo cha khóc lóc xin một lời tha thứ. Đôi mắt cha buồn rầu không nói nổi lên lời, đến phút cuối cố dằn lòng thốt lên một tiếng căn dặn "Mình ở lại cố nuôi dậy thằng Vĩnh nên người", rồi cứ thế lặng lẽ tiến bước ra thẳng phía cửa xe... Cha đã làm đến chức vị cao nhất của một ngân hàng có uy tín. Mẹ ở nhà mở tiệm vàng buôn bán cho khuây khỏa. Rồi không hiểu thế nào mở rộng quy mô kinh doanh sang buôn bất động sản và cho vay nặng lãi. Đùng một cái vỡ nợ, số tiền lên đến hai trăm tỷ. Số tiền ấy chủ yếu nằm trong công quỹ của ngân hàng. Bố đứng ra nhận hết tội. Nhà cửa bị niêm phong..."
"Ngày... tháng... năm...
... Hôm nay, mình và mẹ dọn đến ở tạm một căn nhà mới, mái ngói liêu xiêu tại một làng ven đô. Mình bị cắt mọi khoản chi tiêu, mẹ thì xin đi làm lao công ở một xí nghiệp gần nhà. Mình bị rơi vào bế tắc và cảm thấy chán nản vô cùng. Bố bị kết án trung thân. Thời gian này mình rất dễ bị giao động, càng chán nản hơn khi mối tình đầu không có bắt đầu và càng không thể có kết thúc. Cơn đau đầu của vết thương cũ lại tái phát, mình đâm biếng học. Thời gian đầu mình chỉ hay cúp tiết, chốn học rồi đi dọc bờ sông Thương chiêm nghiệm và nghĩ ngợi, đôi khi lại chỉ là một khoảng trống rỗng vô hình...
Mẹ không quen với cảnh nghèo khó, cuối cùng cũng đến một ngày rũ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi của sự giàu sang, tìm lại một phần đời đã mất bên cạnh một người đàn ông giàu có. Có môt sự buồn không hề nhẹ."
"Ngày... tháng... năm...
... Lần đầu tiên trong đời mình biết được thế nào là chất trắng. Cái thứ chết người ấy nó làm cho con người ta đê mê và dường như còn giảm được những cơn đau đầu vẫn hành hạ mình mỗi khi trời trở gió. Từ lúc nào, mình đã đánh mất bản thân. Mình không còn là mình nữa... Ôi còn đâu những giấc mơ một thời cắp sách tới trường, mai ra đời làm một kĩ sư xây dựng, dựng xây những công trình mới. Ôi, không thể nào quay lại được mái ấm gia đình xưa... Và người con gái mình đã từng mê đắm, sẽ chẳng bao giờ quên được nàng nhưng mộng ước xa xăm, ngàn năm xa tầm với..."
Gấp trang nhật ký lại, nó gục đầu xuống gối. Chưa bao giờ nước mắt nó lăn đều xối xả, mặn mòi như lúc này. Nó cứ tưởng những màn kịch của nó diễn ra hoàn hảo từ đầu tới cuối. Đã từ lâu, Vĩnh đã nhìn thấu được nét vờ vĩnh trong con người nó, nhưng vẫn cảm mến. Nó thì sao, ngoài những tình yêu cha mẹ và những trang sách chưa khi nào nó biết lỗi nhịp trái tim trước một người khác phái. Lòng ích kỷ và sự đố kị muốn vươn lên chiếm lĩnh vị trí cao nhất trong học tập đã làm mờ mắt nó. Ngay cả một tình yêu chân thành của một người con trai tốt và giỏi toàn diện như Vĩnh nó còn không để ý và nhận thấy. Có phải không, lòng người vô tình đã khuất lấp những ước mơ nhỏ nhoi và rất đời thực của một cậu bé tuổi mới lớn? Trong lúc này, nó muốn lao nhanh ra cửa, tìm gặp Vĩnh, mà biết Vĩnh ở đâu?
Mở cửa sổ, nó ngước nhìn bầu trời cao. Hi vọng trong lúc này, Vĩnh cũng nhìn lên bầu trời ấy, để nó có thể nhắn gửi mây xanh chuyển lời xin lỗi, dẫu có muộn màng đến với Vĩnh. Nó đã ngồi như thế, chắp tay nguyện cầu, nước mắt lã chã, đầm đìa ở cổ hàng tiếng đồng hồ... Cánh cửa sổ vừa khép lại, nó leo lên giường. Trong một góc khuất, Vĩnh ngước nhìn lên. Chưa đêm nào hắn không xuất hiện nơi đây, gửi những ánh nhìn về nơi gác nhỏ. Nơi đó có một người con gái hắn thầm yêu.
Mai đi tìm hắn. Nhưng trong tay nó không hề có một manh mối khả thi nào cho biết hiện giờ hắn ở đâu. Mẹ hắn, nghe nói đã cùng chồng hai sang nước ngoài sinh sống. Còn hắn, không hiểu sao lại không đi theo mẹ.
Học bài xong, nó lên giường. Nằm mãi mà vẫn không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt vào là hình ảnh Vĩnh lại hiện lên trong tiềm thức.