***
"Rầm"
Xe đang bon bon chạy trên con đường thành phố đang dần đông người bởi sự tấp nập của buổi đầu giờ chiều thì bỗng có một tay thanh niên lao vèo từ trong ngõ ra, đáp thẳng vào một bé gái mặc đồng phục trung học sơ sở vừa tà tà đi tới. Chiếc xe đạp lảo đảo kéo theo bé gái ngã sõng soài xuống đường. Cô bé chỉ kịp kêu lên một tiếng "á...á... á...á..." rồi ôm chân, vẻ mặt quằn quại, đau đớn. Bất ngờ chiếc xe FX đỏ do một gã thanh niên để tóc bờm xờm nhuộm đỏ choe đỏ choét điều khiển liền rú côn phóng vèo đi trong những cái nhìn hoang mang chưa kịp định thần của người dân. Bác thợ sửa xe bên đường đang bơm dở xe cho khách cũng vứt cái vòi bơm hồng hộc lao ra, chạy theo một đoạn thì chiếc xe ngút ngái, đành quay lại. Vừa lúc đó xe Vĩnh chạy tới. Mọi người xúm quanh cô bé rất đông nhưng hỏi thì không ai biết và là người nhà nạn nhân cả. Vĩnh bế phốc cô bé lên, bất ngờ chiếc điện thoại từ trong túi áo cô bé văng ra. Vĩnh nhanh nhảu:
- Mọi người tìm trong điện thoại em ấy có số của bố mẹ hay người thân thì gọi thông báo cho họ biết.
- Ờ...ờ... - Một thanh niên vội vàng nhặt lấy liền thao tác nhanh trên chiếc Nokia 110, ít giây sau thông tin cũng được báo đến người nhà nạn nhân. Vừa hay lúc đó người thợ sửa xe lật đật quay lại, Vĩnh giục:
- Chú, chú lái xe chở cháu đến bệnh viện gần nhất. Hình như chân cô bé bị gãy rồi. – Rồi lẹ tay vứt chiếc chìa khóa xe cho người thợ sửa xe. Người đàn ông trung niên nhanh chóng đón lấy. Hai chú cháu lên xe đi thẳng đến Bệnh viện đa khoa thành phố. Vĩnh bước xuống, ẵm cô bé lao nhanh vào phòng cấp cứu. Khoảng mười lăm phút sau, người nhà của cô bé đến, đợi đến khi có thông báo của bác sĩ cô bé đã qua cơn nguy kịch, hai chú cháu mới cáo từ. Đưa bác thợ sửa xe về rồi Vĩnh mới giật mình nhớ ra tiết hai hôm nay có bài kiểm tra Toán.
Trình bày mãi bác bảo vệ mới cho vào, Vĩnh vào lớp khi khoảng thời gian thày phát đề tính ra cũng chừng hai mươi phút.
- Thưa thày cho em vào lớp ạ.
Nhìn cậu học trò cưng thở hổn hển bên ngoài mé cửa, liếc nhìn đồng hồ thầy hỏi:
- Bây giờ là mấy giờ rồi? Vào đi rồi lát ra chơi ở lại gặp tôi.
- Vâng thưa thày.
Thày bước xuống chỗ Vĩnh phát đề. Lúi húi lục giấy bút, Mai nhận hộ rồi tươi cười đưa lại cho hắn:
- Thày cho đề chẵn lẻ đó. Cậu làm nhanh lên sắp hết giờ rồi.
- Cảm ơn Mai – Hắn cười rõ tươi. Lướt qua đề, hắn đặt bút cắm cúi làm ngay. Buông bút được hai phút thì trống ra chơi, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hôm sau thày trả bài kiểm tra Toán. Cả lớp ngạc nhiên khi bài kiểm tra của Vĩnh chỉ đạt điểm 5 với lời phê đỏ chót "Nhầm đề trừ nửa số điểm". Bất giác hắn quay sang nhìn Mai. Mai bụp miệng:
- Thôi chết, Mai lỡ đưa nhầm đề của Mai cho Vĩnh.
Rồi tự gõ vào đầu:
- Mai đoảng quá, lúc thày đưa đề của Vĩnh, Mai nhận hộ, đặt hai tờ đề cạnh nhau để viết nốt tóm tắt bài toán cuối, thế nào Mai lại đưa nhầm cho Vĩnh. Sau đó Mai cũng không đọc lại đề nên cũng không nhận ra. Thôi để Mai lên nói lại với thày.
Mai toan bước đi, Vĩnh liền kéo tay Mai lại:
- Không cần đâu Mai, lỗi cũng tại Vĩnh không hỏi cho kỹ đã vội làm rồi. Với lại từ trước đến nay những trường hợp như thế này thày đều "xử" như vậy, mình cũng không ngoại lệ mà.
- Nhưng nó liên quan đến thành tích học tập của cậu – Mai vẫn cảm thấy áy náy.
Vĩnh cười, vỗ vai Mai:
- No star where - Không sao đâu.
***
Một buổi chiều chủ nhật Vĩnh ngồi ôn bài trên ghế đá công viên. Tình cờ Mai đi dạo qua đây và bắt gặp Vĩnh. Nhưng nó không vội chào mà tiến ra phía hồ, ngồi xuống mỏm đá nhân tạo ngay trước mặt Vĩnh. Bỗng nhiên trong đầu nó lóe lên một ý tưởng tinh nghịch.
- Ôi con cá đẹp quá! – Nó reo lên. Lúc này Vĩnh mới ngước lên và nhận ra cô bạn cùng lớp.
- Mai – Vĩnh gọi lớn.
Mai quay lại:
- Vĩnh à, trùng hợp quá.
Vĩnh cười hớn hở:
- Cậu ra đây lâu chưa?
Gấp cuốn vở lại, hắn toan bước tới chỗ Mai.
-Ối... - Tiếng Mai kêu lên. Con bé bị trượt chân - Cứu tớ với tớ không biết bơi.
Vĩnh lao người tới, nhanh tay nắm được bàn tay Mai, hắn động viên:
- Nắm chắc vào nhé.
- Được rồi – Mai hoảng loạn. túm lấy tay hắn.
Không có cành cây hay một vật gì để bấu víu, bước một chân lên Vĩnh dồn hết lực vào chân sau gắng kéo Mai lên. Sẽ chẳng có gì là khó khăn nếu như cô nàng chịu hợp tác và không nhanh cánh tay còn lại bám lấy một phiến đá dưới khe rồi dồn hết lực kéo ngược hắn xuống.
- Ối..ối...Ùm...- Người hắn chới với, chỉ kịp kêu lên được hai tiếng thì cả người hắn rơi tõm xuống hồ. Kèm theo sau đó là một tiếng "Á....." thất thanh. Nước bắn lên tung tóe.
Tuy nhiên nụ cười Mai chưa kịp hả hê thì nó lại cuống cuồng bởi một sự cố ngoài ý muốn. Trước khi rơi xuống nước, đầu Vĩnh đã va mạnh vào mỏm đá tà tà mặt nước. Hoảng quá, Mai tri hô:
- Có ai không, mau đến cứu người với...
***
Sau hai tuần nằm viện hắn trở lại lớp học, vừa gặp Mai cô bạn đã sốt sắng:
- Cậu đã khỏe hẳn chưa?
- Mình gần khỏe – Vĩnh nháy mắt – Nhưng không sao, mình cố được.
- Sao cậu không xin nghỉ thêm mấy ngày nữa cho khỏe hẳn rồi hãy tới trường?
- Ừ, tại ở nhà lâu cũng nhớ.
- Gì cơ?
Vĩnh cười xòa:
- Ở nhà lâu mình cũng thấy nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè, nhớ thày cô.
- Hi – Mai cười híp mí – Thấy cậu khỏe và đi học trở lại thế này mình cũng thấy vui và yên tâm.
- Sao? Mình cũng được Mai quan tâm thế sao?
- Cậu cứ đùa, dù sao chuyện hôm đó cũng là do lỗi của mình.
- Cậu đâu có lỗi gì đâu. Nhắc đến mình lại thấy ngại. Không những không cứu được cậu mà cuối cùng lại để cậu cứu mình. Không ngờ nhìn cậu mỏng manh thế này mà lại...nặng thế?
- Chứ không phải cậu yếu quá sao? – Mai cười khì. Vĩnh gãi tai:
- Xấu hổ quá.
- À, sắp đến kì thi học sinh giỏi cấp Thành phố và cấp Tỉnh rồi đấy, cậu chuẩn bị tinh thần đi, trong tuần này sẽ có kết quả thi học sinh giỏi cấp trường, kiểu gì cậu cũng có tên trong top dẫn đầu.
- Cậu không nhắc mình cũng quên mất đấy. Mà thi cũng lâu rồi bây giờ mới có kết quả sao Mai?
- Chắc là thày cô đợi cậu đi học mới công bố đấy – Mai chép miệng.
- Ờ ha, cậu nói cũng có lý. – Hắn tặc lưỡi tếu táo lại. Tiếng trống truy bài vang lên, cả lớp ổn định chỗ ngồi. Mai lên văn phòng lấy sổ ghi đầu bài. Vĩnh cũng lôi sách vở từ trong cặp ra. Hai tuần rồi không đi học, có lẽ hắn cần xem lại kiến thức nhiều hơn mọi người một chút...
***
Sau khi có danh sách đội tuyển học sinh giỏi, thầy Toán cho gọi hắn. Bước chân lên phòng hội đồng, hắn đi ngang qua phòng hiệu trưởng. Lẽ ra hắn sẽ đi thẳng nếu như không bắt gặp một tiếng nói quen thuộc và dường như câu chuyện được đề cập đến mình thì hắn sẽ không dừng bước chân lại.
- Ba, sao việc gì cũng ưu tiên cho Gia Vĩnh hết vậy?– Tiếng nói cô bé tuổi mười sáu cất lên lanh lảnh – Sao ba lại để cho thày cô nào cũng chọn bạn ấy đi thi học sinh giỏi thế ?
Cánh cửa khép hờ, kín đáo đưa ánh nhìn vào bên trong, Vĩnh sững sờ khi nhìn thấy Mai và thầy hiệu trưởng trong đó.
- Mai à. Thành tích và danh hiệu là đáng quý, nhưng quan trọng là những kiến thức mình đã thu được. Nó sẽ là nền tảng để giúp ích mình sau này.
- Chuyện sau này còn xa quá ba à. Trước mắt con chỉ thấy thày cô thật bất công và thiên vị.
- Thày cô trước khi quyết định việc gì cũng đều có cân nhắc. Con và Vĩnh học lực đều giỏi, đều có tên trong kì thi học sinh giỏi thành phố đó thôi. Còn kì thi học sinh giỏi Tỉnh chỉ có một người được chọn đi thi học sinh giỏi toàn diện. Giữa con và Trịnh Gia Vĩnh đúng là cậu ta có nhỉnh hơn con một chút nên nhà trường đã quyết định cử cậu ấy đại diện cho khối 10. Con vẫn còn có cơ hội cố gắng vào năm sau mà.
- Ba, nói như vậy nếu không có cậu ta thì con sẽ được chọn đúng không ạ. Vậy nếu như ba không nhận cậu ta vào trường thì có phải là bây giờ cậu ta đã không tranh với con?
- Mai. Con được chiều quá nên hư và thành người không hiểu chuyện rồi. Đỉnh núi cao còn có đỉnh núi cao hơn nữa. Có cạnh tranh thì cũng phải cạnh tranh công bằng và dù kết quả thế nào mình cũng nên học cách bằng lòng. Và nếu như đó chưa phải là kết quả mình mong muốn thì hãy không ngừng nỗ lực để lần sau có thể đạt được kết quả cao hơn.
....
Hắn bước đi. Chẳng rõ câu chuyện của cha con thầy hiệu trưởng còn tiếp diễn đến thế nào nhưng khi bước chân hắn vào đến văn phòng, cúi đầu chào thầy Trương dạy Toán rồi thì Mai cũng đứng dậy mở tung cách cửa hậm hực về lớp.
Lần thi học sinh giỏi ấy Vĩnh chủ động xin không tham gia bất kì một môn nào.
***
Thời gian thấp thoát trôi qua, có một sự thay đổi không hề nhẹ. Một sự thay đổi choáng váng đến mức không ai còn nhận ra Trịnh Gia Vĩnh nữa. Đến lớp hắn không cười nói, thậm chí hắn tiết kiệm cả một ánh nhìn hay cái nhếch mép yếu ớt dành cho cuộc sống. Sự việc ngày càng trở nên trầm trọng hơn khi đến một ngày hắn cúp tiết mà không nói với ai một câu nào. Chẳng ai biết nguyên nhân mà chỉ thấy ngạc nhiên khi sự việc đó không chỉ xảy ra một hai lần. Nhà trường cho mời phụ huynh. Mẹ hắn đến họp đôi ba lần rồi những lần sau không thấy ai đến nữa. Còn hắn thì vẫn chứng nào tật ấy. Cuối kỳ, nợ quá nhiều môn, thời gian vắng mặt trên lớp nhiều hơn so với quy định, hắn không đủ điều kiện thi và chính thức bị đuổi học.
***
Rồi một ngày kia, mọi người thấy hắn từ đâu lù lù bước vào lớp.