2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Xe chở nhạc Leonard Cohen

14-06-2016
A
A
A
A

Nguyễn hỏi tôi về Phạm, một cách tự nhiên và thành thật, tưởng như cô đã biết tôi rất lâu, đã biết Phạm rất lâu, đã nhìn và cảm được tình yêu của tôi trước sự lạnh lùng cố hữu của Phạm. Tôi không cố giấu, chỉ đơn giản là những chuỗi cảm xúc bất an và nỗi lo sợ cứ chất chồng, khiến tôi không bao giờ có thể nói ra. Tôi nói về Phạm, nói về sự sợ hãi khi có thể mất cô ấy ở một điểm lưng chừng, mà không nhận ra Nguyễn đã nắm lấy tay tôi lúc nào. Có lẽ trước khi tôi biết Nguyễn, cô đã nhìn theo tôi từ trước đấy rất lâu. Tôi dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt cô nhóc. "Nguyễn, từ bao giờ thế?" Nguyễn cúi xuống, lắc đầu, giọng cô trở nên bé xíu, yếu ớt "em không biết. Em không làm cách nào dừng lại được." Tôi nhìn lên trời, thở dài. Có những chuyện chệch đường ray dự tính. Có những chuyện không bao giờ được đặt chỉ bằng một dấu chấm hết. "Anh xin lỗi. Anh không tự cứu mình được." Đột nhiên, cô nhóc buông tay tôi ra, lao về phía biển. Mất vài giây, chợt hiểu chuyện xấu nhất có thể xảy ra, tôi chạy theo, kéo Nguyễn quay lại. Cô nhóc vùng vẫy giữa vùng nước đen, không kêu gào, chỉ cố đẩy tôi ra. Tôi biết cô khóc, khóc trong im lặng, khóc đến mức bờ mắt cô ngập những ánh đèn từ đằng xa. Tôi kéo Nguyễn vào ngực mình, cô vẫn cố chống cự. Tôi nhìn cô nhóc nhỏ đang nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng và bất lực, hệt như tôi trong những đêm một mình ngồi nhìn qua cửa sổ những đốm sáng di động trên trời, chờ đợi Phạm trong những kế hoạch chỉ có mình tôi vẽ. Tôi không nghĩ nữa, tôi hôn vào mắt Nguyễn, hôn vào má, váo môi, vào cằm và cổ. Mùi biển mặn chát, tôi không biết mình đang làm gì nữa. Tôi cứ hôn cô, vừa hôn vừa khóc. Nguyễn chìm dần vào vòng tay của tôi. Tôi bế cô nhóc nhỏ về phòng, đi qua reception trước những con mắt tò mò của những khuôn mặt phủ phấn trắng bệch. Nguyễn khóc lơ mơ, ôm chặt cổ tôi không buông. Tôi và cô chui vào bồn tắm bé xíu, tôi lau sạch từng ngón chân cho cô, choàng áo tắm, đặt cô lên giường. Lúc tôi phơi những chiếc áo ngoài balcony, quay lại đã thấy Nguyễn co người, mắt nhắm nghiền. Tôi nhìn cô nhóc gày gò, bộ ngực xẹp lép, những đường xương sườn nổi lên, xuống vùng mu nâu nhạt nhỏ xinh giữa hai cặp chân khẳng khiu. Tôi không biết người ta nói gì về những người đàn ông, nhưng tôi chẳng muốn làm gì trong trường hợp này cả. Tôi chỉ nằm cạnh Nguyễn, kéo cô vào lòng, ôm cô bằng nỗi thương cảm và sự vô tâm xấu xí. Và thiếp đi.

4. Hey, that's no way to say goodbye.

Sáng tôi tỉnh dậy, Nguyễn đã đi mất. Tôi nhìn tờ thư giới thiệu trên bàn, tự hỏi có khi nào Nguyễn đã biết hết mọi chuyện trước khi đến đây không. Tôi không cố liên lạc. Tôi biết cô nhóc sẽ không tìm đến tôi nữa. Giới hạn chỉ cho phép được vượt qua một lần. Tôi check out, lái xe thẳng một mạch về thành phố không nghỉ. Tôi chỉ muốn được nhìn thấy Phạm. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô. Không nói chuyện cũng được. Tôi thấy đầu óc mình rơi vào hố sâu đen ngòm, bít đặc. Tôi không hiểu tiếng người nói xung quanh nữa, tôi không nghe thấy Cohen hát gì nữa. Tôi về nhà Phạm. Căn nhà trở nên im ắng sắc lạnh. Tôi ngồi trong góc bếp, chờ Phạm. Tôi không biết bao giờ Phạm về, tôi không biết cô có về không nữa. Hoặc trong cơn mơ ngẫu hứng, cô bỏ đi luôn rồi. Tôi cứ chờ mãi. Cho đến khi không nhìn thấy gì nữa. Tôi đi tắm, lấy một lon bia trong tủ lạnh, uống rồi đi về. Đi trong đêm, một lần nữa tôi thấy nước mắt mình chảy ra. Hạ cửa kính cho những luồng gió khô lùa vào, tôi tự nhủ mình sẽ nghỉ làm sáng hôm sau. Về đến nhà, cửa không khoá. Trực cảm của tôi chính xác, Phạm đang nằm trên giường tôi, thở những hơi đều đặn. Tôi sung sướng như một đứa trẻ, ôm trọn bờ lưng trần của cô, hít những vực hương sâu mỏng êm như giấy. Sáng ban mai, cầm lấy tay cô, tôi chợt nhận ra sự hiện hữu của chiếc nhẫn. Cô nhìn tôi, thì thào: "Khi anh gõ vào đầu em, lần đầu tiên em nhận ra mình có thể mất anh. Mãi mãi." Tôi hôn đôi mắt sâu, kéo cô lại gần thêm nữa. "Anh xin lỗi." Phạm vùi đầu vào trong tôi, nói những điều mà vang sâu trong tâm khảm: "Em không biết. Anh không biết. Nên không cần nói nữa." Ừ, không cần nói thêm nữa, tôi luồn những ngón tay của Phạm trong tôi, xiết chặt. Có lẽ tôi cũng nên thay CD player mới, để đĩa Cohen không bị kẹt trong ôtô của tôi lâu đến thế.

Written by GinJ

(Zelda Gin)



người thứ 3 (44).

↑↑ Lượt xem: 124
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
Insane