Sau khi vặn mở có thể pha trà. Trong ly sứ trắng là gói trà lài thơm lừng.
Tôi đã từng xem qua những chén dĩa này cẩn thận. Trên mặt có rất nhiều hình vẽ cánh hoa, hoa ưu nhã mà dịu dàng. Hoa đều nở rộ. Không có nụ hoa.
Tôi nói, người Nhật cực kỳ tôn sùng vẻ đẹp và cảm giác thương đau. Như Yasunari Kawabata. Như Ukiyo-e. Như Maxi.
La rất thích tôi nói huyên thuyên. Anh luôn mỉm cười chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt khẽ nheo lại. Có sự dịu dàng ấm áp. Tôi không biết tại sao anh lại có hứng thú với tôi. Tôi không phải là phụ nữ xinh đẹp đoan thuần. Sẽ không lấy lòng người khác. Nhưng anh lại dẫn tôi đi ăn, cho tôi thời gian và sự nuông chiều. Anh chưa từng làm tình với tôi. Tôi đợi xem anh sẽ bắt đầu như thế nào. Có lẽ đến lúc nào đó sẽ xảy ra. Cũng có thể. Mãi mãi không xảy ra.
Dáng vẻ chào tạm biệt của chúng tôi giữa đám đông như hai người xa lạ. Tôi cũng không ngoái đầu nhìn anh.
Tự nhiên cũng không biết anh có ngoái đầu nhìn tôi không.
Đêm khuya ngủ một mình, điều sợ hãi nhất là mất ngủ.
Bởi vì mất ngủ sẽ gợi nhớ rất nhiều chuyện cũ. Ký ức lắng đọng giống như con cá chết, đến lúc sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt bùn lầy. Mùi vị thối rữa sẽ lan tỏa. Khiến tôi ngộp thở. Có lúc bên ngoài cửa sổ có tiếng gió vọng lại. Tôi nghe thấy da thịt của mình phát ra âm thanh cô độc. Cơn lạnh rét cắt da thịt. Thì ra trước giờ chưa từng biến mất.
Năm mười lăm tuổi, cha tái hôn. Đêm hôm đó, mẹ đánh tôi một trận ghê gớm hơn bất cứ lúc nào. Đến khi đánh gãy đoạn trúc đó. Cùng với tiếng gãy lìa đanh gọn của đoạn trúc, mẹ ngồi ngây ra đó. Dép cũng không mang. Chạy ra khỏi nhà.
Gió thu lạnh lẽo. Tôi vừa chạy vừa cảm thấy sự run rẩy của mình. Đôi chân trần chạy trên mặt đất đầy lá rụng. Gió gào rít ở bên tai. Âm thanh lá cây vụn nát. Âm thanh của trái tim trong lúc tê dại đập thình thịch. Dường như bóng tối nhấn chìm lấy tôi.
Lúc đó Lâm đã chuyển nhà.
Nhưng đây là nơi duy nhất tôi có thể đi. Tôi không ngừng chạy gần mười ngã đường.
Buổi tối nằm trên ghế sô-pha ở nhà Lâm, tôi cảm thấy đau đớn. Tuy trên lưng đã xức thuốc, nhưng vết đòn nhức nhối khiến tôi không thể nào ngừng run rẩy. Tôi mở cửa phòng của Lâm. Trong bóng tối tôi dò đến giường của anh. Tôi nói, Lâm à, em rất đau. Lâm ôm tôi vào lòng. Anh dùng chăn ôm chặt tôi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi. Anh nói, sẽ ổn thôi. An à. Mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.
Nhưng tôi vẫn đau. Tôi không biết nên làm dịu cơn đau giày xé này như thế nào. Tôi không ngừng run rẩy. Sau đó Lâm đột ngột kéo tôi dậy. Anh cởi quần áo của tôi. Anh nói, để anh xem lưng em.
Đó là lần đầu tiên tôi phơi vết thương của mình trước mặt người khác. Tôi cố chịu đựng. Nhưng tấm lưng trần đầy thương tích đã gánh chịu quá nhiều thứ. Gió đêm lạnh lẽo. Ánh trăng sáng lòa.
Còn có đôi môi mềm mại và nước mắt ấm áp của Lâm. Tôi nín thở. Chỉ có nín thở, mới có thể cảm thấy được nụ hôn và sự vuốt ve ngọt ngào.
Da thịt tôi thiếu thốn và cô đơn như vậy. Tôi muốn được miết mải trong sự trăn trở của những ngón tay Lâm. Tuy đau đơn như vậy. Nhưng tôi vẫn hy vọng anh không ngừng lại. Mãi mãi. Không được ngừng lại.
Trong bóng tối, tôi lại nhìn thấy cô gái được kiểm tra vết thương đó. Cô nằm ở đó. Không có nước mắt. Khuôn mặt chịu đựng trắng bệch giống một đóa hoa nở rộ. Trong sự sợ hãi cực độ và khát khao, đi đến lụi tàn.
Tôi ngồi dậy trong bóng tối. Uống một ly nước lạnh rất lớn, khiến trái tim mình dịu xuống.
Tôi không cách nào chịu đựng sự trầm luân của dĩ vãng.
Tôi nói với La, tôi muốn kết hôn. Anh có thể giới thiệu giúp tôi không.
Chúng tôi ăn tối xong, đi trên con phố lớn. La muốn mua một món quà cho con gái anh. Con gái anh sắp sửa lên lớp năm.
Tôi giúp anh chọn một búp bê Barbie rất lớn. Váy màu hồng phấn, tóc xoăn màu vàng kim. Những thứ này trong thế giới của bé gái rất được yêu thích.
La cười hỏi tôi, đây có phải là búp bê em thích lúc nhỏ không. Anh nhìn thấy tôi ôm con búp bê to tướng trong lòng.
Không có. Không có búp bê. Không có váy. Không có kẹo. Không có vuốt ve. Nhưng tôi không nói gì. Tôi chỉ nói với anh, tôi muốn kết hôn, anh có thể giới thiệu cho tôi không.
La nhìn tôi trong sắc tối. Bàn tay anh do dự nắm chặt bàn tay tôi. Vì sao muốn kết hôn.
Tôi cười. Muốn sinh một đứa con. Muốn già nhanh đi một chút.
Muốn có một người có thể sống cùng.
Đột nhiên có một khoảnh khắc, trong đáy mắt tôi ầng ậc nước.
Khi tôi tốt nghiệp, mẹ cũng đã tái hôn. Tính cách bà cũng trở nên dịu dàng. Thì ra cô đơn cũng làm thay đổi một phụ nữ. Tôi đột nhiên hiểu ra tất cả những chuyện bà đã từng làm với tôi. Vết thương trên người đã hoàn toàn lành. Thậm chí không còn lưu lại sẹo.
Kiều cũng kết hôn rồi. Kiều nói, cậu nên sớm chia tay với Lâm. Anh ta và cậu không phải là người đi trên cùng một con đường đâu. Anh ta là một người đàn ông quá bình thường. Kiều không biết lúc tôi vừa lên đại học, Lâm đã chuẩn bị kết hôn.
Lần cuối cùng gặp mặt. Lâm nói, chúng ta mãi mãi không có điểm chung. Lý do duy nhất có lẽ là cái đêm năm em mười lăm tuổi.
Nhưng em sẽ trưởng thành. Tất cả vết thương trên người em cũng sẽ biến mất. Em sẽ có cuộc sống tốt hơn. An à. Em hoàn toàn không thuộc về anh. Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra. Trong khoảnh khắc anh đẩy tôi ra, tôi nghe thấy âm thanh nứt toát của toàn bộ thịt da trên người. Vết thương vẫn âm thầm chảy máu trong cô độc.
Không có. Không có ai vuốt ve. Anh ta xem vết thương của tôi.
Lưng trần dưới ánh trăng. Tôi chỉ hy vọng anh ta tiếp tục.
Tiếp tục.
Tuy đau khổ như vậy. Nhưng không thể ngừng lại.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy La. Nước mắt của tôi rơi xuống.
Tôi hươ hươ tay với anh. Sau đó dùng lòng bàn tay che kín khuôn mặt mình.
Đêm ở cùng nhau, La hỏi tôi có muốn đi cùng tôi không.
Tôi nói, không cần.
Sau khi tan ca, tôi một mình đi đến quán rượu đã hẹn trước. Tôi cũng từng nghĩ muốn trang điểm bản thân một chút. Hay là thoa một ít son.
Hay là thay một chiếc váy bằng lụa đẹp đẽ. Nhưng mà cuối cùng vẫn mặc chiếc váy vải xô nhăn nhó xuất hiện.
Sắc mặt trắng nhợt. Đôi môi gần như dính chặt vào nhau.
Người đàn ông đó xuất hiện cùng với mẹ anh ta. Họ đợi ở bên trong quán cà phê Đại Đường. Hai mẹ con vô cùng giống nhau.
Trên mặt có một loại đường nét cứng nhắc. Nhưng La đã nói với tôi, người đàn ông này học lực, sự nghiệp đều vô cùng ưu tú. Anh nói, An nè, anh hy vọng em có thể quyết định cho cuộc sống của mình.
Tôi mỉm cười ngồi xuống đối diện bọn họ. Tình cảnh như vậy không làm khó tôi được. Từ nhỏ tôi đã học được làm thế nào để không lộ biểu cảm. Tôi yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông này. Tôi không thích ánh mắt của anh ta. Không thích nét môi của anh. Không thích ngón tay của anh. Sau đó tôi nói với anh, xin chào, hôm nay trải qua rất vui phải không. Khoảnh khắc này, khiến tôi nhớ đến người đàn ông đầu đinh tình cờ nhìn thấy ở trên đường. Nhưng mái tóc của người đàn ông ở trước mặt này là uốn xoăn.
Tôi có muốn sống cùng một người đàn ông có ngón tay to mập không. Tôi tưởng tượng cảm giác những ngón tay của anh ta vuốt ve trên thịt da tôi. Trên khuôn mặt tôi đột nhiên lại mỉm cười. Cuối cùng càng lúc càng mắc cười. Tôi bật cười thành tiếng.
La lại hẹn tôi đi ăn tối. Ngày hôm đó chúng tôi muốn uống rượu.
Tôi uống say rồi.
Cảm giác uống say là cảm giác u buồn. Tôi hướng về La xin điếu thuốc. La nói, em có biết người mẹ kia nói với anh điều gì không. Tôi nói không biết. Cũng không muốn biết. La nhè nhẹ thở dài. Sau đó đặt bàn tay của anh lên mái tóc tôi. Anh nói, không có ai cần vẻ đẹp của em. Rồi em sẽ vẫn cô đơn thôi.
Đêm đã khuya. Quán sushi vắng vẻ. Bật một bản nhạc Nhật không tên buồn bã. Có lẽ mùa thu đã sắp đến rồi.
Lúc hít khói thuốc cay nồng vào trong phổi, tôi cảm thấy được sự khoan khoái phảng phất mơ hồ. Xõa tóc ra.
Tôi nói, La, xin anh hãy ôm em đi. La nhìn tôi. Anh nói, cuộc sống của anh rất bình thường. Không muốn em phá vỡ đâu.
La nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tôi lên. Anh chăm chú nhìn vào ánh mắt tôi. Lần đầu tiên tôi phát hiện nỗi đau trong đáy mắt anh.
Anh nói, bởi vì em là một cô gái mãi mãi luôn xuất hiện cùng vết thương.
An Ni Bảo Bối - Tịch dịch
.