Chiếc ô trên tay bất giác rơi xuống đất, em bất giác bỏ lại mọi thứ chạy băng qua đường mà ôm chầm lấy một người vẫn đang mang nụ cười tươi rói kia. Chiếc xe tải một lát sau mới chầm chậm lướt tới.
Có lẽ giờ em đã hiểu cảm giác của chính mình. Em vẫn cứ luôn trốn tránh thứ tình cảm đó, em vẫn luôn sợ hãi mình không đủ can đảm để đón nhận con người đó. Nhưng gờ em lại sợ người đó sẽ lại bị cướp mất đi ngay trước mặt mình, giống như anh! Em hiểu em đã mất anh một lần, và em sẽ không lại để mất anh ấy!
Em biết chắc chắn anh cũng đang mỉm cười! Liệu có phải chính anh đã mang người có đôi tay ấm áp ấy đến bên em? Anh hãy cứ an lòng vì em hứa mình sẽ sống thật tốt!
...Mùa mưa kết thúc, bên em giờ đã có một người luôn khiến em mỉm cười. Và trước mắt em là những ngày nắng đẹp, và trong nắng em vẫn thường thấy nụ cười mang vẻ yên bình của anh.
Anh ấy cũng đã hoàn thành tác phẩm mới của mình, cuốn truyện mang tên "Và nắng sẽ lên" dành tặng cho một người, và những người vô tình bị nhấn chìm trong những cơn mưa thầm lặng...
.