Trường đã tan học, học sinh về cũng gần hết, nó cũng chẳng hiểu đôi chân tại sao lại cứ nấn ná nơi cổng trường mà không chịu dấn bước. "Lên đi !" từ mà từ tối qua đến giờ cứ lởn quởn trong đầu nó, chợt nó lại mỉm cười.
– Ê, có lên không thì bảo, làm gì mà đứng cười như người đến thế hả?
Tiếng gọi thân thuộc đó kéo nó về với thực tại, không phải khi không hai từ đó lại vang vọng lên trong đầu nó, mà khi nãy khi hôn đang thơ thẩn nơi nào thì Phong gọi mà nó cứ nghĩ như là đang tưởng tượng.
– Ơ, à... _ An lại lên xe của kẻ đó.
– Tôi cứ tưởng cô sẽ không chờ tôi mà tự về chứ _ vừa nói Phong vừa cười
– Ờ
– Sao trầm ngâm thế
– Không có gì.
– Này, làm bạn nha, tôi rõ ràng lớn hơn cô mà cô chả chịu nhận đằng này là đàn anh gì cả, vậy nên làm bạn ha.
– Ò
– Sao? Có đồng ý không?
– Ừ, cũng được.
Kẻ quái dị và nó chính thức là bạn của nhau. Mấy tuần sau đó, dù xe của nó đã sửa xong đi nữa thì Phong vẫn đến đợi đi học chung, dù là ở trường hay trung tâm học vẽ. Nó nhất định không chịu để anh đưa đi, chỉ trừ thứ hai:
– Hôm nay thứ hai để tôi chở đi học cho, mặc áo dài không tiện đạp xe đâu.
– Xì, gớm, thế trước kia không có anh tôi không đi được chắc.
– Khi đó là khi đó, giờ là bạn rồi, cô phải để cho tôi giúp chứ. Không lại có người trách móc _ Phong nấn ná thêm chút tinh nghịch ở câu cuối.
– Ai trách?
– Thế nhé, lên xe đi.
Chỉ hai tuân sau ngày chúng nó trở thành bạn, Phong phải thi cuối kì sớm hơn để còn ôn thi tốt nghiệp. Khối 12 thi nên trường cũng cho nghỉ 4 ngày, được ở nhà nó tranh thủ ôn bài, cũng chỉ nửa tháng nữa là nó thi. Bốn ngày này với nó sao bỗng trở nên dài hẳn ra_Phong không đến đón nó mỗi ngày. Việc một mình đến lớp vẽ chẳng phải đã quá quen với nó sao, nhưng khách quan mà nói hôm nay nó thực sự cảm thấy cô đơn. Nó lôi giấy ra vẽ, lúc định thần lại nó thật sự ngạc nhiên về thứ mà nó đã vẽ, là hình của ....
Sáng thứ 6, vừa dắt xe ra khỏi cổng, cái dáng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt, nó không ngăn nổi mình bậc lên một tiếng cười.
– Nhớ tôi à? _ Phong vừa nói vừa đáp lại nụ cười của An
– Gớm, tôi mà thèm nhớ anh chứ. Ơ mà hôm nay không phải anh được nghỉ à?
– Lên trường có tý việc ấy mà.
Những ngày sau đó, chỉ hôm nào Phong có lịch ôn thi vào buổi sáng và lớp học vẽ thì hai chúng nó mới đi chung. Thi thoảng Phong có cùng nó ôn bài ở tiệm cà phê sách gần nhà. Và rồi chúng nó trở nên thân nhau hơn lúc nào chẳng biết.
11 tháng 5 nó thi học kì xong, nhưng Phong chỉ mới bắt đầu những ngày ôn bài liệt mặt. Phong nhắn cho nó: " Chiều mai đạp xe đi dạo nha, thi xong rồi còn gì". Nó gật đầu đồng ý vì cũng chẳng có lý do gì để từ chối, nó cũng nên tự thưởng cho mình sau mấy tuần học hành căng thẳng.
Tháng 5 cũng đã bước sang hơn mươi ngày, bằng lăng của mùa chia li bắt đâu nở rộ nhuộm tím cả con đường dài quen thuộc. An lại ngồi phía sau xe của kẻ kia. Nó say sưa ngắm nhìn mấy cánh hoa mỏng manh tím ngắt chợt đưa mình tiễn biệt đài hoa sau mỗi cơn gió nhẹ. Bằng lăng_loài hoa của nó_An. Ánh mắt nó ngập tràng sắc tím, hạnh phúc khi thỏa ước nguyện đi dưới loài hoa mà nó yêu thích.
– Thích lắm hả?_Phong như đọc được sự háo hức trong mắt An
– Vâng.
– Mình ghé vào công viên ha, ở đó còn đẹp hơn.
– Ừ. _Nó chẳng thể nói gì thêm vì giờ tâm trí chỉ có mỗi bằng lăng.
Quả không sai, công viên ngập sắc tím, đúng là không uổng phí một buổi chiều đẹp không nắng như thế này.
"E...hèm....An này, anh đây, chiều hôm nay em thấy thế nào, bằng lăng đẹp lắm em nhỉ?. Nghe Because you live nhé, lời anh muốn nói với em đó, quý cô đanh đá...
Staring out at the rain with a heavy heart
It's the end of the world in my mindThen your voice pulls me back like a wake up callI've been looking for the answerSomewhereI couldn't see that it was right thereBut now I know what I didn't know
Because you live and breatheBecause you make me believe in myself when nobody else can helpBecause you live, girlMy world has twice as many stars in the sky...
" Đấy, giờ thì em biết em trong anh quan trọng như thế nào rồi nha. Anh yêu em, An của anh. Anh không muốn em chỉ là bạn của anh, làm bạn gái anh nha"
Đang mải mê trong sắc tím, những lời nói triều mến vang lên từ một cái máy thu âm nào gần đó đưa nó về với thực tại. Từ ngỡ ngàng đến bối rối, rồi lại ngập tràng hạnh phúc, phải chăng đây là điều mà nó đã mong đợi từ lâu. Ôi tim nó, sao lại đập nhanh thế này, má cũng đã ửng đỏ lê hết cả rồi. Giờ đây trong sắc tím này, chẳng có gì tuyệt hơn nữa_nó đang quá hạnh phúc. Nó lại mỉm cười. Như nhân lên niềm vui trong nó và cũng làm nó thêm thẹn thùng, Phong xuất hiện trước mặt nó cùng một nhành bằng lăng:
– Đồng ý nha?!?
– Ò, ......đồng ý gì?
– Cô có đồng ý bạn gái tôi không thì bảo.
– Vâng_ An vôi quay mặt đi, bởi lẽ làm sao có thể để kẻ đối diện thấy gương mặt đổ như gà tây của mình được.
– Thật chứ? Em cũng thích anh chứ?_Phong cười thật rạng rỡ. Nó chưa bao giờ thấy anh cười tươi hơn như vậy.
– Không thích thì đồng ý làm gì chứ_ Nó làm bộ dỗi nhưng trong lòng như đang đánh trống, nó thật sự quá hạnh phúc lúc này. Còn chưa nhận định rằng đây có phải sự thật không thì vòng tay của Phong đã ôm nó thật chặt vào lòng đã giúp nó biết rằng đây không phải là mơ.
***
Những ngày sau đó tuy chỉ gặp nhau ở lớp học vẽ và những cuộc hẹn ít ỏi nhưng nó cũng thấy như thế là quá tuyệt rồi. Hôm nay, nhận được lời nhắn, nó sửa soạn thật kĩ rồi đứng trước cổng chờ anh. Nó vận một chiếc áo sơ mi trắng và cái váy dài tím nhạt, và quyết định xõa tóc, nó muốn khác mọi khi một chút. Cái bóng thân thuộc cuối cùng cũng xuất hiên, ngạc nhiên với vẻ ngoài khác biệt của nó:
– Wow! Cô gì ơi cho tôi hỏi An của tôi đâu rồi?
– Khác lắm hả? Mình đi đâu thế anh.
– Ừ, khác nhưng đẹp lắm. Đến nơi rồi em sẽ biết.
Anh dừng lại trước một ngôi nhà có hai câu hoa giấy hai bên đang nở đổ vào nhau thành một mái vòm trên cái cổng trắng xinh xinh. Anh nói vỏn vẹn hai từ: "Nhà anh."
Nó mở mắt thật to nhìn anh, ra chiều khó hiểu. Anh lại nói thêm: " Có mẹ anh trong nhà đấy, không ai làm gì anh đâu." Nó vẫn còn nấn ná chưa muốn vào, bởi nó đang rất bất ngờ, nố chưa chuẩn bị tâm lí gì cả. Thấy nó lo lắng quá, anh lên tiếng:
– Không sao đâu, mẹ anh hiền lắm.
– Nhỡ mẹ anh không thích em
– Hahaha... _ Lần này thì Phong bật cười thật to._ Sao lại không, em dễ thương thế này cơ mà.
Bước vào nhà, thấy mẹ anh đã chờ sẵn, nó vội cúi chào, trong đầu chẳng thể ngừng thắc mắc: "Gì chứ, mới có 18 tuổi mà đã bắt dẫn bạn gái về nhà à, nhìn bác ấy đậm chất Á Đông thế kia mà tính tình, phong cách lại theo kiểu Âu Mĩ à". Đầu nó cứ quay cuồn mấy cái thắc mắc có phần ngớ ngẩn nhưng cũng không phải không hợp lý. Nói chuyện với nó được vài phút mẹ anh để khoảng không gian lại cho con trai bà và nó. Nhìn quanh căn nhà của anh An không khỏi trầm trồ về kiểu dáng đặc biệt của nó. Anh đi lấy nước cho cả hai đứa, nó rảo bước ra hàng hiên, mắt thật ngỡ ngàng với căn phòng hầu như toàn kính. Không cưỡng lại sự tò mò, nó bước nhanh vào căn phòng ấy. Một cái giá vẽ ở giữa phòng, một cái guita dựng ở một góc, chung quanh hầu như toàn là gấy và những bức tranh đã vẽ xong. Nó tiến đến cái tập vẽ màu tím nằm nổi bật giữa đống giấy trắng bên cạnh cái laptop. Nó lật từng trang từng trang và không khỏi ngỡ ngàng. Là nó mà, nó là nhân vật chính của tập vẽ. Đây là nó ngày đầu đến trường, là nó khi anh bắt chuyện với nó, là nó những lúc học vẽ tự do, là nó lúc bị ngã xe,.... Lúc này đây thì nó đã hiểu hành động kì quặc của anh trong lớp vẽ, chỉ là để vẽ nó. An tự vấn làm sao anh có thế làm được điều này, và nó cũng tự trách mình rằng đáng lý ra phải nhận ra tình cảm của anh sớm hơn chứ. Và giờ nó mới để ý đến người con gái trên giá vẽ_là nó của cái ngày anh thành một nửa của nó. Đặt tập vẽ lại chỗ cũ, nó vô tình đụng vào lỗ cắm tai nghe trên laptop làm nó bị lỏng ra, Because you live_bài hát của ngày hôm ấy_bỗng nổi lên, hẳn là là anh đã quên tắt, nó định bụng là vậy. Thầm mỉm cười, bài hát đến đoạn kết nó tính đổi bài khác nên mở laptop lên. Ơ, nhưng gì đây, cái avatar trên ZingMp3 này sao quá quen, không thể ngăn mình mở qua trang cá nhân. Thật không thể nào, đây là tài khoản của người anh mà nó quen biết đã hơn hai năm. "Không lẽ lại là anh?" nó tự hỏi.
– Ừ, là anh đấy, không cần ngây người ra như thế đâu _ Phong bước vào, anh đã đứng ở của phòng từ khi nãy nhưng giờ mới quyết định lên tiếng.
– Sao mà có thể?
– Sao lại không? Anh trong mắt em đáng ghét thế à?
– Vậy là ngay từ đầu anh đã biết đó là em sao?
– Không, chỉ mới hôm ở quán cà phê sách, lúc em đi mượn sách mà laptop của em lại đang mở cả Zingme, Facebook, ..., người chi mà bất cẩn ==' , thế nên anh mới biết.
– Vậy sao anh không nói em?
– Vì những ý nghĩ của em về anh thật sự thú vị nên anh còn muốn nghe thêm.
– Đồ đáng ghét. Ai cho anh lấy em làm mẫu vẽ thế.
.......
– Thế nơi hai năm trước anh chuyển đến là đây sao? Trái Đất này tròn thật.
– Ừ, anh từ Bắc vào Nam còn em từ quê lên phố vậy mà lại vào cùng trường. Sự trùng phùng duyên phận_ Phong cười thật hiền.
– Dạ. ^_^
***
Rồi Phong cũng thi đỗ vào Trường Đại học Bách Khoa Hà Nội ngành Kiến trúc sư, nó nên vui hay nên buồn đây. Nó sắp phải xa anh.