Tên cầm thanh côn thấy đồng bọn thứ hai của mình ngã xuống ngay lập tức định nện vào lưng Kiến Nam một côn chí mạng nhưng anh đã dùng tay đỡ lấy và tung thêm một cước vòng cầu vào đầu hắn. Ba tên nằm lăn lê trên mặt đường, quằn quại rên rỉ. Kiến Nam quay lại nhìn vẻ mặt chưa hết kinh ngạc của Lệ Hà, cười trấn an bảo cô gọi công an xã giải quyết bọn chúng rồi tiếp tục về nhà. Đến cổng nhà gì của cô, anh đứng lưỡng lự muốn nói gì với nhau cô nhưng lại quay đi.
- Chiều mai anh ra đầu đường vào rừng Hồ Điệp đón tôi nha.
Lệ Hà lấy hết dũng khí nói theo câu ấy rồi chạy vọt vào trong nhà.
- Ừ - Kiến Nam vui vẻ quay lại gật đầu.
Đúng 5h chiều hôm sau, Kiến Nam đã tắm rửa sạch sẽ và diện chiếc quần tây đen cùng chiếc áo sơ mi tím đẹp nhất của mình ra đón Lệ Hà. Cô giáo Hà đã đứng chờ ở đó tự khi nào, vẫn nguyên trang phục áo dài từ trường đến đây. Kiến Nam cười ngượng ngùng như lần đầu gặp mặt rồi dẫn Lệ Hà vòng qua khe suối gần quân khu ngắm chiều tà và phong lan nơi đây trước khi về phòng. Trong lòng khấp khởi niềm vui như có người thân đến thăm mà chính xác hơn là giống như người yêu đến thăm vậy.
Lệ Hà vào phòng của mình thay tà áo dài của mình bằng bộ đồ thun mặc ở nhà rất rộng rãi và thư thái. Cô nghĩ lại lúc vô cổng doanh trại, tên ngốc Kiến Nam giới thiệu với đồng đội là " Cô giáo Hà trường Lâm Hạ đến thăm chúng ta". Ai mà chẳng biết là cô vì hắn nên mới một mình đến cái quân khu toàn nam nhi thế này. Nếu như là anh chàng táo bạo nào đó đã nói bừa là "bà xã mình đến thăm". Tối đến cô được phòng tiểu đội hôm trước trồng cây mời qua chơi, nhưng cô không nhớ mặt ai hết nên chỉ ngồi nép bên Kiến Nam nhìn bọn họ vui đùa, chốc chốc còn bị chọc ghẹo gán ghép khiến cô xấu hổ đến đỏ cả mặt. Đến khuya, mọi người gần như đã đi ngủ còn Hà nghe Nam nói anh ta có điều thú vị tặng cho cô nên ra ghế đá dưới gốc cây bồ đề chờ đợi. Lát sau, Kiến Nam mang cây guitar của mình ra và ngồi bên cạnh của cô giáo Hà, hít thật sâu như chuẩn bị làm điều gì đó lớn lao.
- Anh biết đánh đàn nữa à? - Cô ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ
- Có gì lạ đâu, chiến sĩ thì cần cây đàn giải khuây thôi mà.
- Hì, tôi cứ nghĩ chỉ biết đánh nhau thôi.
- Cô lại trêu tôi. Tôi định đàn tặng cô bài Tình Yêu Diệu Kì
- Ừ, hì - Cô cười thích thú lắng nghe.
Tưng...từng..tưng...tứng...tưng.......
Tiếng đàn giữa giữa đêm khuya và giọng hát trầm ấm vang lên khiến trái tim cô giáo trẻ rung động. Từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố, cô chưa bao giờ được thấy ánh trăng đẹp thế này, có một ngày lại ngồi giữa rừng khuya lãng mạn như thế. Lệ Hà khẽ miên man hát theo giai điệu mà anh mang đến cho cô. Đêm nay có thể sẽ mãi lưu lại trong tâm trí cô đến suốt đời.Sau đó Nam đàn thêm vài bản acoustic kiss the rain, river flows in you. Lúc anh đang nhập tâm đàn thì cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ phớt qua nhưng cũng đủ khiến ai đó cảm nhận đủ dư vị ngọt ngào lại có vị mặn của nước mắt không nhận ra có phải cô khóc hay không.
Sáng sớm hôm sau, Kiến Nam dẫn Hà qua lại khe suối hái hoa lan Hồ điệp. Nước suối chảy róc rách ngân nga cùng tiếng chim líu lo như một buổi nhạc rừng dưới ánh bình minh. Cuộc sống đâu lường trước điều gì, nào ngờ buổi sáng tươi đẹp này lại là một buổi chia tay. Sau khi Nam trao giỏ hoa Lan cho Lệ Hà, chợt nhận ánh mắt cô hoe đỏ. Hà rút chiếc khăn mùi xoa chạm nhẹ khóe mi rồi ấn vào tay Nam như trao tặng nói:
- Vì sợ có thể anh sẽ không vui nên lúc đến đây em đã giấu anh. Tối hôm sau khi anh đưa em về thì ba mẹ dưới thành phố gọi em phải về dưới ngay, nội em đã qua đời. Ba em đã xin cho em được miễn dạy tháng cuối, sẽ khó có cơ hội lên đây lại
- Ừ - Nam nghẹn lời không biết nói gì, khẽ gật đầu. Lòng nặng trĩu
- Những tháng ngày ở đây, kỉ niệm với anh là đẹp nhất với em. Em hi vọng chúng ta sẽ giữ liên lạc và nếu xuất ngũ thì ghé thăm em nha
- Anh...rồi sẽ ghé
Cô bước đến ôm anh thật chặt trước khi rời xa, cô tin rằng anh và cô sẽ rồi sẽ gặp lại nhau. Trong lòng vẫn giữ niềm tin rằng tình yêu của cô và anh tuy mới chớm nở nhưng sẽ mãi không tàn...
tình yêu đẹp (109).