- Chẳng phải tự nhiên mà anh biết em thích dùng túi xách màu trắng, chẳng phải tự nhiên mà anh biết số điện thoại của em. Em không thắc mắc vì sao lần đó khi anh trả chiếc túi cho em, anh lại khẳng định rằng chiếc túi xách đó là của em chứ không phải của ai khác. Em có nhớ lần đầu em va vào anh ở cửa hàng tự chọn anh đã hạnh phúc đến như thế nào không??? Anh đã tìm em rất lâu, đã có những lúc dường như vô vọng để rồi tình cờ gặp lại em anh biết rằng lần này anh không thể mất em thêm lần nữa.
Tôi ngạc nhiên về câu trả lời của anh rồi hỏi anh trong sự sửng sốt cao độ:
- Anh từng biết em??
- Tất nhiên rồi, đồ ngốc! có thể trong em anh chưa bao giờ đặc biệt nhưng với anh em luôn là cô gái ngốc nghếch, là cô gái khiến anh có thể tìm cho mình hai chứ bình yên trong những ngày u tối nhất. Bốn năm trước có quá nhiều biến cố ập đến trong cuộc đời của anh; quá chán nản anh quyết định rời khỏi thành phố bằng việc bắt tuyến xe bus đầu tiên mình sẽ gặp trong ngày; mặc kệ điều đó có thể dẫn anh tới chỗ nào chăng nữa. Rồi anh dừng chân tại trường em, chưa bao giờ anh bất ngờ đến như vậy. Từ phố xá ồn ào và bon chen, anh đến với một ngoại thành Hà Nội nhẹ nhàng và sâu lắng. Anh như lạc vào thế giới khác, ở đó anh tìm thấy em...cô gái mặc chiếc áo phông vàng nhạt, khoác trên mình chiếc túi nhỏ xíu, bàn chân đi chiếc dép tổ ong quá cỡ, miệng cười tươi, lí lắc và vô cùng nghịch ngợm. Em quậy quá thể làm anh chú ý, nhưng rồi em lại im lặng đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Và khi em nhìn anh cười, anh hiểu rằng mình cần một cô gái như vậy để tìm lại cho mình khoảng lặng bình yên trong dòng đời xô đẩy.
Rồi anh ngập ngừng hỏi tôi... "Có phải anh chưa đủ niềm tin cho em hai chữ an toàn...nhưng anh sẽ không từ bỏ miễn em đừng rời xa anh không???"
Lần này tôi hiểu mình nên làm gì để đưa ra một quyết định, nếu không phải bây giờ chắc lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi tìm cho mình được một ai khác như vậy nữa.
Khi khi cơn gió đầu mùa mang theo mùi hương nồng nàn của tiết trời mùa xuân, tôi siết tay anh thật chặt và mỉm cười:
- Em sẽ vẫn ở đây và sẽ bên cạnh anh như bây giờ!!! Nhưng son môi, tôi ngập ngừng thắc mắc vì sao anh lại không thích son môi...
Không để tôi nói hết câu, anh xoa nhẹ đầu tôi như thể một đứa trẻ ngoan rồi tiếp lời:
Màu son môi sẽ biểu hiện cảm xúc của em, son càng đậm càng thể hiện những áp lực công việc mà em phải chịu đựng. Vậy nên, anh chỉ muốn thấy em như ngày xưa để em được là chính mình, được tự do làm những gì mình thích, được...
Chẳng để anh nói hết câu, tôi òa khóc ôm lấy anh, chỉ biết rằng ngay lúc đó những nỗi niềm của tôi như một dòng chảy được khơi thông và ào ạt tan biến, tôi chẳng cần mong gì lớn lao hơn nữa, tôi chỉ cần một ai đó hiểu tôi như vậy nghĩa là tôi đã tìm cho mình một nữa mảnh ghép sót lại cuối cùng.
Anh vỗ về tôi, thôi đừng khóc nữa, đồ ngốc này...anh vẫn ở đây mà!
Em không ngốc...ừ không nói em ngốc nữa nhưng mà này "Ngốc, anh yêu em!!!"
tình yêu chân thành (202)
tình yêu đẹp (109).