XtGem Forum catalog
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Sợi nắng

14-06-2016
A
A
A
A

Mẹ gào khóc điên dại ôm bố nằm bất động, có nhiều lần tưởng như mẹ sẽ bỏ em ra đi như bố. Khoảng thời gian để mẹ vượt qua sự mất mát, mẹ đã cố gắng mưu sinh làm những việc bần cùng nhất có thể chỉ để có miếng cơm thừa cho em không bị đói. Có những lúc không có lấy một đồng trong túi, mẹ dẫn em đi lang thang trên phố và phải đặt giấc ngủ của mình ở một nơi không dành cho con người, dù lúc đó em chỉ mới ba tuổi. Tích cóp được vài trăm ngàn, mẹ đi khám bệnh thì bác sĩ chuẩn đoán mẹ em bị ung thư phổi, và đang ở thời kỳ IB. Thông thường với những bệnh nhân ung thư giai đoạn đầu cần khá nhiều thời gian, trải qua nhiều thời kỳ thì tế bào ung thư mới di căn. Nhưng vì cuộc sống vất vả và không được chữa trị đúng cách, mẹ đã mất khi em chỉ mới tròn năm tuổi. Bố mất, em đi bập bẹ, cười khoái chí khi thấy nhiều người đến nhà viếng bố. Mẹ mất, em không cười nhưng cũng chẳng khóc, chỉ ngây ngô hỏi "mẹ con đâu" vì đơn giản là lúc đó em còn quá nhỏ để có thể cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân.

Lúc sắp bị gửi vào cô nhi viện thì có một người đến nhận em về nuôi, và nói rằng là ông ngoại của em. Ngoại thương em lắm, cho em tất cả những gì mà em luôn mơ ước trước đây, trừ bố mẹ. Nhưng vì tính cố chấp của ngoại trong việc của mẹ nên em và ngoại ít khi gần gũi. Một ông, một cháu sống trong căn nhà khang trang 4 tầng nhưng hiếm khi gặp được mặt nhau. Sáng khi em đi học là ngoại đã đến công ty, tối khi ngoại về là em đã say giấc trong căn phòng nhà đầy ắp của cải nhưng lại thiếu thốn tình thương. Đến năm lớp 11 thì em có những dấu hiệu suy yếu và được chuẩn đoán mắc phải căn bệnh ác nghiệt đã cướp đi sinh mạnh của mẹ. Em nghĩ học, bắt đầu việc điều trị trong bệnh viện. Những ngày tháng xem bệnh viện là nhà của mình, em đã tự nói với bản thân sẽ không có ngày rời khỏi nơi này. Và cuộc đời em sẽ kết thúc trong căn phòng màu trắng ấy. Hơn bốn năm nằm trong bệnh viện này nhưng số lần ngoại đến thăm em chưa hơn mười đầu ngón tay. Thỉnh thoảng em lại trốn viện để đến nghĩa trang chỉ vì nhớ mẹ, nhớ ông ngoại nhưng lại chẳng thể về nhà.

Giọng nói của em run run nấc nghẹn trong những giọt nước mắt nóng hổi trên khóe mắt. Lòng tôi chợt nghẹn. Ôm em vào lòng, tôi quệt đi những giọt nước mắt trên gò má ấy. Làm sao tôi có thể biết được, một cô gái xinh đẹp hay cười như em lại có tuổi thơ đáng thương như vậy. Từ lúc còn trong bụng mẹ, cho đến khi trưởng thành, em luôn mang trong mình những câu chuyện buồn, những nỗi đau mà chẳng ai có thể hiểu. Tôi tự hỏi hạnh phúc đã bao giờ mỉm cười với em chưa?

Rời khỏi nghĩa trang, tôi tính đón xe buýt đưa em về lại bệnh viện viện nhưng em lại nói muốn cùng tôi đi dạo một con đường của Hà Nội vì thời gian nằm viện, ngoài con đường đến nghĩa trang, em đã quên mất thành phố này xinh đẹp ra sao rồi. Tôi có chút lo lắng cho sức khỏe của em nhưng em thì không quan tâm điều đó lắm. Cuộc sống ngắn ngủi, nếu còn tận hưởng thì cứ tận hưởng. Cứ lo lắng sợ sệt thì đến khi ra đi cũng chỉ đem theo nuối tiếc mà thôi.

Nắm tay em đi một vòng hồ Gươm, cùng rảo bước trên những con đường cổ. Tôi lấy cái nón len ra thì em vội chụp lại vì không muốn ai thấy mái tóc thưa thớt của mình.

- Tóc em đẹp lắm, anh thích nhìn em như thế này hơn.

Em đỏ mặt ngượng ngùng, cái vẻ đáng yêu ấy càng khiến tôi không thể ít nghĩ về em. Ánh nắng chiều xen kẻ với mái tóc em như vốn dĩ nắng và em là một vậy. Tôi ngắm em, từng khoảnh khắc sợi nắng của tôi đang hòa mình vào vẻ đẹp của thành phố đều được tôi lưu lại cẩn thận. Em đẹp như chính thành phố này vậy. Tôi thích sợi nắng, và tôi yêu em.

Khi hoàng hôn buông mình cũng là lúc tôi đưa em về bệnh viện trên chiếc xe buýt. Cũng là hàng ghế cuối dù chiếc xe chỉ có 3 hành khách duy nhất là chúng tôi và một thanh niên khác. Em chìm vào giấc ngủ ngon trên bờ vai tôi trong cơn mệt mỏi, nhìn thành phố đã lên đèn đang chạy ngược dòng với chiều xe, tôi thấy nhẹ lòng. Cảm ơn thượng đế đã cho tôi lời giải thích thỏa đáng cho những cảm xúc chưa bao giờ nằm yên trong quả tim này. Tôi biết đó là gì rồi.

...

Sợi nắng của tôi rụng nhiều quá, mỗi ngày đến thăm em lại thấy thêm một ít tóc vương vãi trên giường. Có những lúc dù tóc rồi xù nhưng em không dám cầm lược vì sợ khi chải tóc sẽ rụng nhiều hơn. Đã bao lâu đâu mà sợi nắng của tôi lại rời khỏi thân thể người tôi yêu nhiều thế này. Em ăn ít hơn và nằm trên giường nhiều hơn. Rồi một ngày các bác sĩ y tá sắp xếp chuyển em qua một phòng bệnh khác. Xung quanh giường bệnh có rất nhiều loại máy móc và chúng được nối dây gắn lên thân thể em. Tôi không biết chính xác là chuyện gì đang xảy ra với em. Họ nói với tôi sẽ không còn bao lâu để em có thể tỉnh táo được như bây giờ...

Em nhìn tôi, mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng cái ống thở vướng víu lại ngăn cản em. Nước mắt em chảy, tôi biết là em đang sợ lắm. Tôi cũng vậy, tôi sợ những thứ máy móc gắn trên người sẽ làm em đau. Tôi sợ những lần gặp bác sĩ lại nghe báo về tình trạng không tốt hiện tại của em. Sợ ngày mai em sẽ không chịu mở mắt nhìn tôi nữa. Sợ sẽ không có cơ hội để nói tôi yêu em.

Ngày hôm nay, tôi trò chuyện với em được 10 phút thì em nhắm mắt lại. Ngày mai tôi mở cho em nghe những bài hát không lời mà tôi vừa tuyển, chỉ 5 phút ngắn ngủi, em lại thiếp đi. Ngày kia tôi đem vào những quyển sách tiểu thuyết nổi tiếng đọc cho em nghe, nhưng em không có lấy một phút, một giây mở mắt nhìn tôi. Trong căn phòng trống trải chỉ nghe thấy tiếng máy móc, tôi kể cho em nghe về câu chuyện tình của Sam và David, nhưng chỉ có mình tôi đọc, mình tôi nghe, rồi lại mình tôi cười.

Họ nói ... em đã chìm vào hôn mê sâu...

Mỗi giờ, mỗi phút trôi qua, nhịp tim của em yếu dần. Em như nàng công chúa Aurora ngon giấc bênh giường bệnh. Giấc ngủ thần tiên, chỉ để chờ hoàng tử đến trao cho em nụ hôn. Những lúc tuyệt vọng, tôi ước gì em là Aurora xinh đẹp, còn tôi là Phillips, chỉ cần một nụ hôn em sẽ tỉnh lại. Tôi sẽ không phải chờ đợi để em tỉnh dậy nhìn tôi nữa.

Một buổi sáng em tỉnh dậy, mở mắt nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp mừng cho em thì từng giọt, từng giọt nước mắt em lại chảy. Tôi vội vàng lau khô rồi nói: "Sẽ không sao đâu. Em sẽ ổn mà. Bác sĩ nói bệnh tình em đang tiến triển tốt. Đừng khóc nữa, có anh ở đây." Có lẻ đó là lời nói dối tệ nhất của tôi mà em từng nghe. Ngay cả trong ánh mắt, tôi cũng thấy được sự yếu ớt đó. Chợt cánh môi nhỏ trắng bệch của em mấy máy, tôi cố nhìn để hiểu em đang muốn nói gì. Tôi lặng người... Dù sự lo lắng tôi dành cho em đã lấn át tâm trí này nhưng đâu đó trong trái tim tôi là sự hạnh phúc mang tên tình yêu. Hạnh phúc vì em nói ... "em yêu anh."

Biểu đồ nhịp tim của em đang thưa dần, huyết áp hạ rõ rệt. Đến khi tiếng tít tít từ máy đo nhịp tim kêu liên hồi. Chỉ là một âm thanh nhỏ thôi nhưng nó lại như con dao ngàn lưỡi cứ đâm vào, rồi lại rút ra. Đâm vào, rút ra...

Người ta nói hiếm có bệnh nhân hôn mê nào trước khi tim ngừng đập tinh thần còn đủ tỉnh táo để mở mắt nhìn người thân. Và họ nói, em mở mắt ... để tạm biệt tôi.

...

Ngọn lửa hạnh phúc chỉ vừa lóe lên thì chỉ trong chớp mắt đã bị dập tắt bởi cơn gió vô hình. Thay cho sự hạnh phúc, nỗi đau ngự trị trái tim...

Ngày đưa em về với đất mẹ bao la, tôi đã không khóc. Không phải là tôi không đau, mà vì quá đau, nên tôi đã quên mất cái cảm giác phải khóc như thế nào rồi. Dù có cố khóc, nước mắt cũng không thể chảy được nữa. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là thế giới mà em tồn tại trong trái tim tôi đang sụp đổ. Ngày tiễn em, trời đang hảnh nắng bỗng dưng lại đổ mưa. Tôi biết rồi. Thượng đế đang khóc thương cho sợi nắng chăng?

Tôi đã ngồi rất lâu bên ngôi mộ mới xây của em. Những vị bác sĩ và y tá gắn bó với em hơn bốn năm nay cũng dần dần ra về trong cơn mưa như nước trút. Tôi không thấy lạnh vì lúc này trái tim tôi còn lạnh hơn cả thân thể. Rồi một bước chân kèm theo giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi đang đến gần, tôi nhìn lên.

- Nhiên ơi, ngoại lại về trễ hả con?

Người đàn ông ấy ngồi thụp xuống trước bia mộ. Ông ta mặc bộ âu phục ra dáng người kinh doanh, nhưng những nếp nhăn trên gương mặt không giấu được tuổi tác. Dường như ông ấy không nhận thấy sự tồn tại của tôi trước nỗi đau quá lớn này, còn tôi thì lẳng lặng nhìn ông ta rồi cười trêu đời.

- Ông có tiền không? Ông có công ty riêng à? Chắc ông giàu lắm. Vậy thì mua lại mạng sống của cháu gái ông đi.

Tôi hét lên. Dường như mọi đau đớn, mọi phẫn nộ của tôi trong thời gian qua đều chỉ chực chờ trút vào ông ấy, dù tôi biết ông ta cũng đang rất đau khổ và dằn vặt lương tâm, nhưng tôi không thể nào kìm nén sự tức giận của mình lúc này.

- Có thật cô ấy là cháu ngoại ông không? Vậy ông làm ông ngoại kiểu gì mà cháu mình bệnh không thèm quan tâm. Làm ông kiểu gì mà cháu ra đi cũng không có mặt. Ông nghĩ quẳng cô ấy vào một cái phòng bệnh cao cấp, trả đủ viện phí là cô ấy sẽ khỏi bệnh? Ông nghĩ bây giờ ông có mặt là đã làm tròn trách nhiệm? Cô ấy là cháu gái ông mà. Lẽ ra cô ấy đã trị khỏi bệnh nếu như những ngày đầu có người quan tâm tới bệnh tình cô ấy. Lẽ ra cô ấy đã sống lâu hơn nếu như không phải vài ngày lại trốn viện đến nghĩa trang thăm mẹ. Ông có biết cô ấy bệnh gì không? Là ung thư phổi, là ung thư phổi chứ không phải viêm phổi. Ông có chứng kiến cô ấy ho ra máu đau đớn như thế nào không? Ông có biết cô ấy luôn nhớ, luôn nhắc đến ông như thế nào không? Hả? Trả lời tôi đi chứ.

Tôi đau đớn gào thét. Sự oán hận dồn dập của tôi như khơi dậy nỗi đau của ông ấy. Ông ôm lấy bia mộ kêu gào. Tôi biết, ông ấy cũng có nỗi khổ của riêng mình. Nhìn hình ảnh của ông lúc này, tôi vừa thấy thương, vừa hận ông đã quá vô tâm với em. Ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, con gái mất, cháu ngoại mất. Rồi con đường phía trước của ông sẽ ra sao...

- Nhiên ơi. Ngoại lại về trễ rồi con ơi.

↑↑ Lượt xem: 212
<< 1 2 3 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617