***
Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, nhưng không giúp tôi thấy bớt ngột ngạt. Khi Nick nắm tay dìu cô dâu, thì có ai đó nói chào sau lưng tôi. Khẽ ngoáy đầu về sau, tôi suýt nữa bộc lộ sự kinh ngạc thành lời.
Là Laura.
Sau 8 năm, cô bạn của tôi vẫn mang nét đẹp huyền bí như xưa. Cô mỉm cười với tôi – một nụ cười trọn vẹn. Tôi không biết phải nói gì với Laura. Tôi cứ nhìn lên Nick rồi nhìn xuống cô. Tôi đang chờ đợi điều gì? Laura hướng đôi mắt vào Nick và vợ cậu ấy, có chút gì đó chấn động ẩn sau vẻ bình thản. Khi Nick hôn cô dâu, Laura cúi đầu xuống rồi lùi nhanh về phía sau. Cô lại bỏ trốn. Tôi đuổi theo cô bạn, rồi bắt kịp cô ở một gốc cây đại thụ. Tôi níu cánh tay cô ấy, gần như van xin cô hãy đứng lại. Cô không trả lời bất kì câu hỏi nào của tôi – cũng là của Nick. Vì thế, chúng tôi chỉ hỏi thăm bâng quơ về cuộc sống mà chúng tôi không còn rõ về nhau. Trò chuyện hồi lâu, tôi cũng có được số di động mới của cô ấy. Nhưng tôi không thể nói gì với Nick. Bạn biết đấy. Bạn thân nhất của tôi đang làm lễ cưới ngay kia, chỉ cách quá khứ của cậu hai mươi ba bước chạy dài.
-------------------o0o------------------
Tháng 12, Năm 2015
- Tại sao cậu lại giấu tớ? - Nick chợt hướng ánh mắt buộc tội về phía tôi.
Tôi đáp lại người bạn thân bằng vẻ ngây thơ giả tạo trong đôi mắt.
- Laura đã đến dự lễ cưới của tớ. Đừng tưởng tớ không thấy gì cả.
- Đó là ngày vui của cậu, Nick à.
Nick bật cười đau khổ, sặc mùi nhạo đời.
- Ồ đúng rồi! Cậu hoàn toàn hành xử đúng trong một ngày vui như thế.
- Laura...cô ấy sợ hãi quá nhiều. Cô ấy không thể vượt qua bản thân mình.
- Tại sao...? Bao năm qua... – Với giọng nghẹn đắng, Nick nhìn tôi, nhưng cũng không phải nhìn tôi - tớ không ngừng tự hỏi mình như thế. Dù biết sẽ không bao giờ có câu trả lời. Tớ không thể, hoàn toàn không thể...
Tim tôi thắt lại. Kể từ khi Laura bỏ đi, tôi chưa từng thấy Nick đau khổ như vậy. Dường như thời gian đã phớt lờ cậu, cậu vẫn ở chính thời điểm ấy. Họ chỉ vừa chia tay ngày hôm qua, phải không...?
Bất giác, tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, rồi gương mặt Nick trở nên vô cùng kinh ngạc. Đoạn, cậu liếc mắt sang tôi, lời buộc tội thứ hai trong ngày.
Laura điềm tĩnh ngồi xuống ghế trống cạnh tôi. Nick sững sờ, cậu nhìn Laura như thể cô vừa bước ra từ quyển nhật ký.
- Chào – Cô cất giọng, yếu ớt.
- Xin lỗi cậu, tớ chỉ muốn bọn mình có bữa gặp mặt sau ngần ấy năm.
Nick liền nổi cáu.
- Cậu còn giấu tớ bao nhiêu điều nữa hả?!
- Anh vẫn khoẻ chứ, Nick?
Laura lên tiếng, cô ấy đã cứu tôi. Nick lại hướng ánh mắt hỗn độn cảm xúc sang Laura, tôi đọc được sự hờn giận, sự yêu thương và cả sự tuyệt vọng. Những tháng ngày ấy đang trở lại, như bụi vàng dần kết tinh thành những bức tranh sống động, và tôi nghe loáng thoáng đâu đây tiếng đi lạch cạch của các quân cờ. Một khoảng thinh lặng kéo dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, Nick cũng lên tiếng:
- Tại sao em lại bỏ đi?
- Chúng ta hãy thôi nói về quá khứ đi, chỉ riêng hiện tại thôi. Được không?
- Như nhau cả.
Laura cụp mắt xuống, rồi khẽ thở dài. Nick tiếp tục, không nén được cơn giận:
- Nếu em muốn nói về hiện tại. Anh e chúng ta phải làm quen lại từ đầu. Anh chẳng còn biết gì về em cả.
- Anh thay đổi rồi - Laura cười buồn.
- Chúng ta của 8 năm trước chết rồi, ý em là vậy?
Tôi không chịu nổi bầu không khí này. Những lời họ nói ra nghe thật điềm tĩnh nhưng sao chúng sắc bén như dao găm. Tôi bảo họ tôi phải ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, và họ đều ủng hộ ý kiến của tôi. Qua khung cửa sổ rộng, tôi thấy Nick và Laura vẫn đang tra tấn nhau bằng sự im lặng. Đồng hồ quả lắc treo trên tường dường như cần thay pin, tôi có cảm giác những chiếc kim không hề di chuyển. Laura gần như túm lấy tách café nghi ngút khói, còn Nick chỉ ngồi siết chặt hai tay. Nhưng, vì sao Laura không hút thuốc?
Hơn mười phút sau, Nick và Laura ra khỏi quán Something Missing. Gió đông bất chợt tràn đến, lùa qua lớp áo vét mỏng của Laura khiến cô khẽ run lên. Nick luôn bảo với tôi rằng cậu không hiểu nổi vì sao cô cứ mặc những chiếc áo quá phong phanh vào thời tiết lạnh giá. Cậu cởi chiếc áo khoác len, nhã nhặn khoác lên vai Laura.
- Đúng thời điểm là thế này.
- Câu trả lời chậm quá - Laura cười nhạt.
- Em... còn sợ không?
Sau hồi im lặng, cô đáp:
- Luôn luôn như thế.
Laura định quay đi, thì Nick giữ cô lại. Cậu có vẻ lưỡng lự chuyện gì đó, nhưng rồi cuối cùng cũng thở mạnh ra một hơi dài. Cậu quyết định rồi. Nick tháo chiếc đồng hồ chết trên tay, và trao lại cho Laura. Cô nhìn kỷ vật xưa, rồi hướng mắt lên Nick, đôi mắt cô bỗng chốc chứa đầy bão tố. Nick chậm rãi nói, cố ngăn sự nghẹn ngào:
- Thời gian...nên tiếp tục trôi. Đúng không?
- Anh xứng đáng với điều đó.
- Em cũng xứng đáng, Laura à. Thời điểm đã qua rồi, cả hai chúng ta đã...lỡ mất một chuyến tàu.
Laura ném một cái nhìn vô hồn vào thinh không.
- Nếu cuộc sống không làm được cho em, chính em sẽ tự làm điều đó.
Dứt câu, Laura chào chúng tôi, quay lưng rồi chầm chậm lê bước về góc phố. Một giọt nước mắt ứa ra, lăn dài trên má Nick. Cậu nhắm nghiền mắt, nén khổ đau và quay lưng cất bước về hướng ngược lại với Laura. Đến khi bóng cậu khuất sau ngã rẽ, tôi mới quay sang nhìn cô bạn. Laura đi chậm hơn Nick, bóng cô vẫn còn rõ trong mắt tôi và tôi có thể thấy đôi vai cô đang run rẩy đến nhường nào dưới lớp áo khoác dày của Nick. Xung quanh cô, mập mờ những làn khói mỏng manh thân quen. Nước mắt Laura đã bốc hơi thành những làn khói thuốc ấy.
Và rồi, tôi lại nhớ đến một câu nói khác của nhà văn Patrick Modiano trong tác phẩm Từ Thăm Thẳm Lãng Quên, rằng "Những người mất hút nhau từ lâu hoặc không hề quen biết bỗng gặp nhau một tối tại một hàng hiên, rồi lại mất hút nhau lần nữa. Và chẳng gì thật sự quan trọng hết."
Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ quả lắc trong quán café. Chiếc kim phút vừa nhích một nhịp. Đã 8 giờ 1 phút rồi.
.