Quang có thói quen ngồi vắt vẻo trên lan can tầng hai nhâm nhi ly cà phê đen khi đã khuya và ngắm nhìn con phố nhỏ. Dường như vào đêm, mọi hoạt động đều trở nên bí ẩn và kỳ dị như ba cô gái sống gần căn gác anh thuê.
***
Quang mới dọn đến căn gác này được 2 tháng. Căn phòng cũ, bẩn và giá thì cũng chẳng rẻ, nhưng bù lại, nó gần trung tâm và có hành lang thoáng mát nhìn thẳng ra ngã ba của con phố dài hun hút nhiều cây. Do công việc phải đi cả ngày nên dù đã ở được hai tháng nhưng Quang vẫn chưa nắm được gì về cư dân ở đây, ngoại trừ ba cô gái mà anh có thể nhìn thấy vào mỗi tối.
Cô gái sống trong căn biệt thự ở cuối phố có cửa sổ nhìn thẳng với hành lang của Quang được anh đặt tên là số 1. Số 1 thức rất khuya và thường chăm chú làm gì đó như là công việc của một nhà thiết kế. Cô ta không bao giờ nhìn ra cửa sổ và đặc biệt là cũng không bao giờ kéo rèm cửa lại. Khuôn mặt số 1 ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng sự bí ẩn của cô lại làm Quang tò mò hơn, nhất là khi số 1 chưa bao giờ "để mắt" đến anh.
Số 2 ở đối diện với căn gác anh thuê. Cô này có vẻ là sinh viên vì thường đọc sách rất khuya. Thỉnh thoảng số 2 cũng về muộn và thường hay nhìn trộm anh trước khi vào nhà. Số 2 có khuôn mặt sống động nhưng lại pha chút gì đó ranh mãnh và gai góc. Điều làm Quang chú ý là cô gái có giọng hát rất hay và có thể hát bằng nhiều thứ tiếng.
Số 3 ở ngay bên cạnh nhà Quang, rất cởi mở và vui tính. Cô thường ra tưới cây ở ban công mỗi tối và ngồi hàng giờ thẫn thờ nhìn những chậu cây xung quanh. Chỉ có số 3 là hay hỏi thăm anh nhưng mỗi khi Quang hỏi về vấn đề riêng tư là cô thường tránh đi nên Quang cũng chẳng biết gì thêm ngoại trừ việc cô ta mới tốt nghiệp cấp 3 và chuẩn bị đi du học. Tuy nhiên nói chuyện với số 3 thật thú vị vì cô ta rất hài hước và thường có những nhận xét dí dỏm về nhiều vấn đề làm Quang cười ngặt nghẽo.
***
Hôm nay cũng như mọi khi, Quang ra ngồi ở hành lang cùng cốc cà phê quen thuộc. Số 2 vẫn chưa về vì đèn phòng cô không bật. Số 1 thì đang tỉ mẩn với những mảnh vải xanh đỏ và bút vẽ. Quang nhìn cô chằm chằm, hy vọng cô có thể ngẩng lên để nhìn anh. Quang tự nhủ và giật mình vì ngay lúc đó số 1 nhìn thẳng ra cửa sổ. Quang chỉnh lại tư thế, nhìn lại cô với bộ mặt chuẩn bị một nụ cười. Nhưng hình như cô ta không nhìn Quang, cô ta nhìn vào một cái gì đó. Quang ngẩn người nhìn kỹ lại, có vẻ như cô ta đang nhìn chính Quang, nhưng không một chút cảm xúc.
Một lát sau số 1 cúi xuống và tiếp tục công việc của mình một cách say sưa. Quang đưa tay lên trán tự hỏi mình có đang mắc bệnh không? Mắc mớ gì mà số 1 phải nhìn lại anh và cười thật tươi để đáp trả bao nhiêu đêm anh nhìn cô, dù cô chưa biết anh là ai? Chỉ có Quang tưởng bở thì mới nghĩ cô ta chú ý đến mình...Đang miên man với dòng suy nghĩ, bỗng Quang nghe thấy tiếng gọi nhỏ ở phía dưới. Thì ra là số 2, cô ta muốn xin ít nước sôi. Sau lần xin nước ấy Quang và số 2 thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau. Quang được biết số 2 tên là Minh và lại còn Hải Minh, tên thì nam tính nhưng càng tiếp xúc Quang thấy số 2 rất nữ tính và dễ thương. Số 2 hóa ra không phải là sinh viên mà đang đi làm cho một nhà sách với công việc biên tập. Thảo nào mà Quang thấy cô suốt ngày vùi đầu vào sách.
Càng ngày mối quan hệ giữa số 2 và Quang càng trở nên thân thiết. Một tình cảm gì đó lớn dần trong họ nhưng hai người vẫn muốn duy trì đơn thuần chỉ là tình hàng xóm. Số 2 có một kiến thức rộng về lịch sử và văn hóa.
Quang thích được đi bảo tàng, chùa chiền hay các di tích lịch sử với cô vào mỗi buổi chiều thứ bảy vì sẽ được số 2 kể rất nhiều điển tích hay về những nơi này. Bên cạnh số 2 thật bình yên và thoải mái. Quang có thể kể đủ thứ chuyện về công việc hay những ý tưởng mà người khác có thể coi là viển vông. Số 2 sẵn sàng chia sẻ với anh bằng một tấm lòng thực sự, khi thì như một người bạn, khi thì như một người... yêu.
Lấy cớ là trả ơn vì những kiến thức số 2 cung cấp, Quang xin một cái hẹn đi xem phim và ăn tối chỉ có hai người. Số 2 chọn một bộ phim hài và thực sự là chưa bao giờ Quang thấy một cô gái nào cười thoải mái hồn nhiên đến thế, cũng chưa bao giờ Quang được thấy một cô gái ăn uống tự nhiên đến vậy. Mới đầu Quang còn ngạc nhiên nhưng sau đó cũng bị cuốn theo cô. Lần đầu tiên Quang biết ăn kem vào mùa lạnh mới thấy được hết vị ngon và mát của kem và hóa ra khi mình có thể hét thật to thì những căng thẳng và mệt mỏi đều tan biến.
- Không biết anh có đang nghĩ những gì mà em đang nghĩ không nhỉ? - Số 2 đột ngột hỏi lúc anh đưa cô về nhà, khiến Quang không khỏi bối rối.
- Anh lại mong em cũng nghĩ những gì mà anh đang nghĩ - Quang đỏ mặt trả lời.
- Vậy thì chúng ta chơi trò này đi. Vừa nói số 2 vừa lấy ra hai cái bút huơ huơ trước mặt và mỉm cười.
- Trò gì thế? - Quang tò mò.
- Em một cái anh một cái, chúng ta sẽ viết những gì chúng ta đang nghĩ lên tường kia và xem chúng ta có nghĩ giống nhau không? - Số 2 nói xong nháy mắt với Quang và chạy về phía bức tường đối diện
Quang nghĩ cô ấy thật thú vị, nhưng Quang lại lo lắng không biết có nên nói thật những gì mình đang nghĩ không?
Vì có thể số 2 không nghĩ giống Quang thì thật xấu hổ. Nghĩ vậy Quang xóa đi dòng chữ " Anh rất có cảm tình với em" mà thay bằng chữ "Đi chơi với em thật vui".
- Anh xong chưa? - Số 2 mỉm cười nhìn Quang.
- Xong rồi, còn em - Quang vừa dứt lời thì số 2 đã chạy ngay đến và đòi xem trước.
- Ui, khác nhau rùi, em đang nghĩ xấu về anh. Mà thôi không cho anh xem nữa - Số 2 nháy mắt nói.
Quang không đồng ý nên cố gắng tìm xem số 2 viết gì nhưng do trời quá tối nên không thể nhìn thấy gì. Trước khi vào nhà, đột nhiên số 2 ôm chầm lấy Quang và đặt một nụ hôn thật sâu rồi chạy vội vào nhà trước khi Quang kịp hiểu điều gì đang xảy ra.
- Hôm nay hai người đi chơi có vui không? - Số 3 hỏi khi thấy Quang vừa xuất hiện ở hành lang.
- À, vui, rất vui. Em chưa ngủ à? - Quang xấu hổ đáp.
- Trông mặt anh là biết rồi, Minh là một cô gái thú vị, chắc chắn anh sẽ có nhiều bất ngờ.
- Nhưng anh... mà thôi... Hôm nay anh đi ngủ sớm đây, chúc em và mấy chậu cây ngủ ngon.
- Anh Quang! Chờ em chút - Nói xong số 3 nâng lên một chậu cây và đưa cho Quang.
- Phòng anh thiếu ôxy quá, như vậy không tốt cho sức khỏe, anh cần mang thiên nhiên vào nhà. Em tặng anh chậu cây này - Số 3 mỉm cười nói.
- Ồ tuyệt quá! Anh cảm ơn em, anh sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Hy vọng sẽ có dịp để trả ơn cô chủ của nó.
- Không cần trả ơn đâu.
***
Sáng nay Quang dậy muộn hơn mọi ngày vì cả tối qua thao thức nghĩ về số 2. Anh vùng chạy xuống nhà để kịp chào số 2 nhưng đã thấy cửa đóng im ỉm. Có lẽ số 2 đi làm rồi.
- Hi, chúc anh một buổi sáng tốt lành, chậu cây có giúp anh một giấc ngủ ngon không? - Là số 3. Hôm nay cô mặc áo dài trắng trông rất dễ thương - Quang ngạc nhiên hỏi.
- Vì hôm nay em đi họp lớp nên em muốn trở lại thời cấp 3 một chút. Trông em thế nào?
- Liệu bây giờ anh có được vinh hạnh đưa em đến trường không nhỉ? - Quang đùa.
- Rất tiếc là em có bạn đưa rồi. Em sẽ bù cho anh vào một dịp khác - Số 3 liến thoắng nói rồi đi nhanh ra cửa.
- Một cô bé thật dễ thương - Quang thầm nghĩ.
Tối nay công ty Quang có tiệc nên Quang không có thời gian để về gặp số 2, nhất định lần này mà về Quang sẽ nói cho số 2 tình cảm mình đã ấp ủ bấy lâu nay.
- Này, sao chú hôm nay không uống rượu vậy, hay tại "mồi" không ngon? - Trưởng phòng vỗ vai hỏi Quang.
- Dạ, lát nữa em còn phải đi đón mẹ chuyến tàu đêm nên em xin khất lần này vậy - Quang nói dối để từ chối.
- Lý do này không được chấp nhận vì tôi biết mẹ cậu... Nhưng thôi, tha cho cậu tội nói dối, nhưng không thể tha tội trốn rượu được. Nào! Mang "mồi" ra đây cho cậu Quang thưởng thức đi.
Mai Hương Giang
truyện học trò (104)
tình yêu học trò (48)