XtGem Forum catalog
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Nửa đời

14-06-2016
A
A
A
A

Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm được. 

***

Kim ngước nhìn mái tóc xơ xác và đôi mắt thâm quầng, khẽ nhếch môi trước bộ dạng tồi tệ của mình trong tấm gương lạnh lẽo. Đã mấy đêm ròng, cô không thể ngủ trọn giấc. Những sợi tóc phai màu thuốc nhuộm quấn vào nhau rối bù mài trên chăn gối.

Cô lại mở tin nhắn, hi vọng nhìn thấy dòng tên của Lâm hiện ra nhưng tất cả chỉ là danh sách dài những con số từ tổng đài. Cô nghiến răng, gào lên những tiếng man rợ, quăng quật tàn nhẫn tất cả những đồ vật đã từng được cô nâng niu, dẫm đạp lên chúng và mặc kệ cho máu túa ra từ làn da xanh xao vì những mảnh thủy tinh cứa phải. Thứ dịch đặc màu đỏ ấy lẫn với nước mắt lăn ra từ đôi mắt vẩn lên hàng trăm vệt đỏ quạch tạo ra một màu sắc ma mị. Cô tựa lưng vào chân giường, khung cảnh đáng sợ xung quanh dần nhạt nhòa rồi tắt lịm, Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng, nhưng cô không còn đủ sức nhận ra, âm thanh dội vào không gian như vẫn đang phảng phất đâu đây tiếng nấc nghẹn ngào.



Kim cảm thấy cổ họng khô đắng, đầu đau như sắp nổ tung, cô tỉnh dậy, chẳng biết ai đó đã đưa cô vào đây- phòng cấp cứu sặc mùi thuốc sát trùng. Tiếng kéo cửa khe khẽ, dáng một người con trai tiến lại bên giường bệnh :

- Em thấy trong người sao rồi?

- Anh đến đấy à?

- Ừ, anh xin lỗi.

- Không sao, chỉ cần anh đến là tốt rồi, anh đưa em về đi, em không muốn ở đây nữa. – Kim cố gượng dậy nhìn Lâm, ánh mắt thiết tha đến tội nghiệp.

- Đừng ngồi dậy, em phải ở đây cho khỏe lại đã.

Kim dùng hết chút sức còn lại, ôm choàng lấy Lâm, nức nở trong rã rời. Lâm run run đưa bàn tay đặt lên đôi vai gầy mỏng của người con gái ấy, lòng anh quặn lên, cái ôm giờ đã không còn ấm áp, anh tự nguyền rủa mình nhưng anh chẳng thể rời bỏ Kim lúc này. Anh cảm nhận được rõ nước mắt Kim rơi trên vai mình, từng giọt chát mặt và bỏng rát. Lâm cố tách mình khỏi Kim trong cái níu chặt của đôi tay băng bó chằng chịt.

- Đừng đi, ở lại với em, một chút nữa thôi.

- Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng nhõng nhẽo như trẻ con vậy.

- Anh sẽ lại đến đúng không? Anh sẽ quay lại đón em.

- Ừ, anh sẽ đến thăm em.

Lâm quay lưng đi, bỏ lại đằng sau đôi mắt ngấn nước của người anh từng yêu, phải, chỉ là đã từng. Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm được. Tình cảm có lẽ cả đời chẳng thể quên, nhưng tình yêu không còn nữa thì càng cố gắng vun đắp sẽ chỉ làm tổn thương nhau thêm.

***

Lâm ngồi câm lặng đưa mắt nhìn dòng người ngược xuôi ngoài đường, vị cà phê đắng chảy cùng mạch suy tư. Anh tự hỏi lòng rằng ruồng bỏ một người yêu anh đến sẵn sàng làm mọi thứ để có anh, bất chấp mọi tổn thương để bên anh, như thế có quá tàn nhẫn không? Anh đang đuổi theo một tình yêu mà chính anh vẫn chưa dám chắc có chạm tới được dù thoáng qua, vậy là đúng hay sai? Nhưng thậm chí ngay lúc này, tâm hồn anh cũng đâu có thoát khỏi tình cảm cuồng nhiệt đó. Hình ảnh người ấy ám ảnh đầu óc anh, làm anh như khờ dại, vừa mới cười vu vơ lại trĩu lòng, khiến anh không thể làm chủ nổi cả hành động lẫn suy nghĩ. Anh nghe mọi bản nhạc cô ấy nghe, đọc tất cả những cuốn sách cô ấy thích, đến những nơi cô ấy thường đến, thậm chí chọn vị caffe giống cô ấy, nhưng anh đã bao lần chết lặng vì những lạnh lùng anh nhận lại.

Sân trường hỗn loạn, sinh viên ý ới gọi nhau, ai nấy xuýt xoa trong cái lạnh tê buốt của tháng mười hai. Lâm cuộn tròn bàn tay trong túi áo măng tô dày, rảo bước về phía cổng trường, nhưng rồi đôi mắt anh không thể chống lại sức hút vô hình từ xa, anh đi như vô thức tới phía người con gái ấy, gọi lớn:

- My ơi!

My giật mình, quay lưng lại, phải mất mấy giây cô mới nhìn ra người vừa gọi mình. Đôi môi hồng nhợt nhạt đi vì lạnh nhưng nụ cười thì vẫn đủ sức gieo vào lòng ai đó một cảm xúc lâng lâng.

- Hi em!

- Hai với ba gì, anh làm giật mình đấy!

- Thật à? Xin lỗi nha, em không bận gì chứ?

- Có, chắc là em bận về nhà tránh rét thôi, thời tiết này làm em lười biếng.

- Vậy thì đi trốn lạnh đi, anh biết chỗ này hay lắm.

- Thật hả? Nghe hấp dẫn đấy!

Phố lên đèn, trời đông đổ bóng xuống vội vã, người ta tìm cho mình những góc nhỏ để tránh những cơn gió lạnh cứa cắt da thịt. Quán trà chiều vắng khách, bóng hai người trơ trọi giữa những bộ bàn ghế không người, trơ trọi với sự im lặng bởi vách ngăn đè lên tim. Lâm muốn nắm lấy bàn tay ấy, nhưng lại sợ tất cả sẽ lùi về con số không, anh cố rằn thành tiếng vài câu hỏi vô hồn và cũng nhận về những lời đáp khách sáo. Anh chợt thấy sợ hãi, không hiểu vì sao cứ mỗi khi chỉ có hai người, My lại trở nên xa lạ đến vậy. Còn My, dù vô hình hay cố ý, cách mà cô tỏ ra vui vẻ luôn khiến khoảng cách giữa hai người càng trở nên tít tắp. Mặc dù người ngoài có thể tưởng họ là một cặp đẹp đôi đang thật sự gắn kết, nhưng nếu nhìn kĩ vào đôi mắt, họ đang lảng tránh nhau! Điện thoại Lâm cứ rung lên từng hồi, gương mặt anh lộ rõ căng thẳng.

- Anh sao thế? Mệt thì mình về thôi.

- Không sao, lâu lắm mới được đi chơi với em, bây giờ còn sớm mà! - Nụ cười của Lâm không thể trốn được ánh mắt nghi ngại từ My.

Dĩ nhiên My nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn, cô một mực từ chối nhưng Lâm vẫn khăng khăng đưa cô về. Đến tận khi cửa nhà My đóng lại, Lâm quay xe, run rẩy mở điện thoại, chín cuộc gọi nhỡ, và giờ là cuộc gọi thứ mười, anh cố dịu dàng thưa máy, sống mũi cay xè:

- Kim à? Anh nghe đây.

- Sao anh không giữ lời hứa? Anh đang ở đâu vậy?

- Anh sẽ đến thăm em mà.

- Không cần đâu!

Lâm giật mình khi nhận ra tiếng nói ở ngay sau lưng. Anh quay lại, lồng ngực như nứt ra, cảm giác chết đi trong giây lát. Kim đứng đó, gương mặt tiều tụy hốc hác, hơi lạnh cứ gặm mòn tấm thân yếu ớt gần như biến mất trong chiếc áo bệnh nhân mỏng tang, tay cầm con dao nhọn sáng lóa chĩa thẳng vào Lâm, cô cắn chặt môi đến bật máu.

- Tôi giết anh! – Kim rít lên, nước mắt lã chã.

- Em điên rồi, bỏ dao xuống!

- Tôi điên hả, không, tôi tỉnh táo mà, đồ tồi, anh chết đi! chết đi! - Kim như gào lên, đôi chân loạng choạng đứng không vững.

- Kim ơi, em bỏ dao xuống đi, em làm sao thế này? – Lâm không thể ngăn được nước mắt đua nhau tràn ra, từng chữ đứt quãng vỡ tan trong bóng tối u ám bao phủ.

- Anh mặc tôi chết dần chết mòn để sung sướng cười cợt như thế, anh còn làm bộ thương hại tôi à?

Kim lao tới, tiếng thét đâm thủng không gian tối tăm tĩnh mịch đến man rợ... Con dao văng ra đường, ánh đèn leo lét cuối ngõ soi vào lưỡi dao chưa hết mùi tanh. Kim quỳ lê trên đất, miệng phát ra những âm thanh thổn thức của nỗi tuyệt vọng. Mặc cho máu loang lổ trên áo, đôi bàn tay rách toạc như có thể nhìn thấu cả xương, Lâm vẫn giữ chặt Kim trong lòng. Hơi thở của Kim thoi thóp phả vào ngực người đàn ông cô tin là định mệnh.

- Có nhất thiết phải làm khổ mình thế không, anh tồi như vậy mà sao em còn yêu anh? – Lâm cắn chặt môi, từng nơron trên cơ thể lúc này như đứt gãy.

Với Lâm, thể xác có lẽ không còn biết đau, Lâm bế thốc Kim lên, lao đi trong đêm. Mưa lất phất làm nhòe đôi mắt, anh nhớ lại những khuya đưa Kim về, cô ngủ trên vai anh rất đỗi bình yên, hàng mi cong khép nhẹ mơ màng. Đêm nay, Kim cũng gục trên đôi vai ấy, nhưng sao mệt mỏi, sao rã rời, sao buốt cả tim nhau? Những cột đèn đường lùi về phía sau, bóng người nhòe về phía sau, tình yêu cũng bị nhấn chìm phía sau lưng mất rồi, hết yêu nhưng sao lòng còn đau như thế, hết yêu nhưng còn thương nhiều hơn thế!

Căn phòng trống trải, đêm im lìm, My lặng nghe tiếng thở của chính mình như đông lại vì lạnh. Những ca từ quen thuộc lại vắt nước mắt thấm vào gối, cô mở danh bạ, xóa đi một số máy.

Chăn gối vùi Kim lọt thỏm giữa mê man, tiếng máy trợ tim vang lên những nhịp vô hồn. Đến cả khi ngất đi mà những cơn mơ hòa trộn cả tuyệt vọng lẫn vệt hi vọng đứt đoạn cũng không tha, cô nói trong mộng mị "Sao lại thế chứ anh?"

Gần sáng, Lâm vẫn bó gối bên hiên. Mưa phùn hắt vào làn da một cảm giác ẩm ướt, gió bấc lại muốn hong khô tất cả. Có chăng giống như lòng anh, không thể thoái khỏi cái bẫy của chính mình...

***

Thư viện đông nghẹt, sinh viên chen lấn để mượn tài liệu cho kì kiểm tra, chưa bao giờ họ chăm chỉ như thế, quay cuồng trong bài vở và lo lắng. Lâm dành hầu hết thời gian cho sách bút, công thức, những bài học với giảng viên, như thế phần nào giúp anh thôi nghĩ lại những điều đã qua. Anh giấu My chuyện đã xảy ra, cũng ít gặp My hơn mặc dù không kìm nổi nỗi nhớ vẫn ngấu nghiến trái tim mình mỗi đêm, ngay cả trong giấc ngủ. Anh thường đến trường sớm và ra về thật muộn, như để trốn tránh một điều gì đó đáng sợ nhưng mơ hồ. Kể từ cái đêm đó, Lâm không hề nhận được cuộc gọi nào của Kim, những tin nhắn thưa thớt dần rồi ngừng hẳn. Có lẽ Kim hết yêu anh rồi, hoặc còn, nhưng đã thôi mong đợi anh trở lại bên cô một lần nữa.

Một buổi chiều thảnh thơi sau gần một tháng mệt nhoài với giấy bút và điểm số, Lâm lái xe tới quán café quen thuộc đã lâu anh không qua, chỗ ngồi và hương vị không thay đổi, anh ngả lưng xuống chiếc sofa, hướng mắt ra phía vô định. Một cô gái rời khỏi tiệm xăm với dòng chữ gì đó chạy dọc cánh tay trắng muốt, mái tóc nhuộm highlight màu tím nhạt bị gió hất tung, trông cô ta lôi cuốn tới mức bí ẩn, Lâm giật mình, ngồi thẳng dậy để nhìn rõ. "Kim?" – Lâm thốt lên, không tin vào mắt mình, đổ lưng ra sau, hơi thở của anh dài hơn.

↑↑ Lượt xem: 128
1 2 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617