Tôi chuẩn bị cho anh một bữa tiệc nho nhỏ, có nến có hoa và chỉ có hai chúng tôi. Đến thời khắc quan trọng, tôi tắt điện cho Dương chuẩn bị thổi nến và nguyện ước. Hai mươi ngọn nến xanh vàng le lói những tia sáng yếu ớt trong màn đêm, phản chiếu đôi mắt anh long lanh lạ thường. Tôi thất thần suýt phun ra câu: ''Mắt anh sáng như mắt cú vọ'' thì Thanh gọi điện đến.
Tôi rất muốn tắt máy nhưng chợt nhớ Thanh chẳng bao giờ gọi cho tôi những lúc muộn thế này. Có một lần, gần hai giờ sáng anh gọi là lúc anh bị nổ lốp xe ở ngoại ô thành phố. Tuy chẳng giúp được gì anh nhưng nói chuyện với tôi, anh bảo đó là động viên tinh thần lớn nhất. Trái tim tôi khi ấy vui sướng đập nhanh rộn ràng. Giờ đây, nhìn dãy số thân thuộc của Thanh, tôi không kềm được lòng. Tôi lí nhí với Dương:
- Xin lỗi.
- Không sao, em nghe đi. - Dương đẩy tôi ra nghe điện thoại.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi không nhìn ra được nét biểu cảm nào trên khuôn mặt Dương nhưng giọng anh nghe có chút khàn đặc.
- Hello. - Tôi bắt máy.
- I miss you. - Đầu dây bên kia lên tiếng.
- Me too. - Tôi mỉm cười đáp lại.
Anh vốn đi du học và làm việc tại nước ngoài nhiều năm nên chúng tôi thường nói chuyện với nhau bằng Tiếng Anh như thế. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình được hội nhập với thế giới thượng lưu. Chẳng phải, người biết nhiều ngôn ngữ toàn là những người đẳng cấp và tài giỏi đó thôi.
Nhưng một người bạn thương yêu nửa đêm nửa hôm, bỗng dưng nói nhớ nhung bạn. Thì chắc chắn là có vấn đề. Thật vậy, dù lòng tôi tê tê lâng lâng dư vị ngọt ngào nhưng thành thật mà nói cảm giác ấy vừa mừng, lại vừa lo. Có khi nào điểm cuối của nỗi nhớ là nơi bắt đầu của sự chia xa?
Thanh không nói gì thêm với tôi thì đã cúp máy.
- Thôi em ngủ sớm đi, tạm biệt em.
Ba tiếng tút, tút tút vọng lại khiến đầu óc tôi điên đảo. Trực giác phụ nữ mách bảo có điều gì đó rất không bình thường.
Tôi chạy vào trong tìm túi xách, tôi rất muốn trở về.
Trong căn phòng, đèn đã được bật đèn sáng, bánh sinh nhật đã được dọn, Dương đang ngồi xem TV.
Tôi nhìn anh:
- Em phải đi.
Đáp lại tôi là sự im lặng.
Tôi tự cảm thấy mình thật xấu xa và độc ác. Lẽ ra, ngày sinh nhật của Dương vô cùng vui vẻ và náo nhiệt bên bạn bè. Nhưng vì tôi không hợp với họ nên anh một lần trọng sắc, khinh bạn để cuối cùng, tôi lại rời bỏ anh mà đi.
Nhưng biết phải làm sao đây? Tình yêu là đoạn cảm xúc khó kiểm soát nhất. Tôi có thể miễn cưỡng ở lại với anh nhưng trái tim tôi lại không ngừng nghĩ về người đàn ông ấy. Tôi sợ mình không làm tốt thì sẽ lộ, tôi vốn tham lam khi muốn có cả Thanh và Dương. Một người cực Nam, một người cực Bắc, có hạnh phúc nào hơn.
Nhưng tôi không hề biết, khi Dương im lặng nhìn tôi ra đi, thực ra vì anh đã biết tất cả, đã hiểu tất cả. Anh lặng lẽ bên tôi là chờ tôi lựa chọn và có lẽ, tôi đã tự mình đi đến đoạn cuối con đường của anh.
4.
Tôi trở về nhà trọ của mình trằn trọc đến 5 giờ sáng thì hớt hơ hớt hải mua vé bay vào Sài Gòn.
Tôi chọn ô ghế hạng sang bởi từ hồi ở bên Thanh, ví tiền của tôi vô cùng rủng rỉnh. Tôi nghiễm nhiên tiêu tiền của anh và dĩ nhiên cũng mất đi một số thứ tương ứng.
Có điều, đó là do tôi cam tâm tình nguyện nên chẳng cảm thấy chút thiệt thòi cho mình. Như thế, tôi tự gọi đó là tình yêu say đắm.
Mười một giờ trưa, tôi đáp máy bay xuống Sài Gòn.
Tôi bắt taxi đến công ty của Thanh và không hề báo trước. Tôi muốn gây cho anh sự bất ngờ. Sau mỗi giờ ăn trưa, anh thói quen vào quán Cà phê đối diện, ngồi cùng một vị trí, nhâm nhi một tách nâu đen đắng ngắt. Tôi quyết định vào đó ngồi chờ.
Nhưng hôm nay, trong quán đó, tại chỗ đó, đã có một người phụ nữ và cậu bé nhỏ. Tôi ngẩn ngơ, tiếc nuối, vào ngồi phía sau chị ta.
Cậu bé chừng bốn tuổi, líu la líu lô bên cạnh mẹ thứ giọng miền Nam đầy hơi gió.
''Cậu bé này có thiên phú nói tiếng Anh'' - tôi thầm nghĩ.
Gần mười hai giờ trưa, quán Cà phê tự động bật sang bản nhạc ballat nhẹ nhàng và dễ ru ngủ. Tôi nằm vẹo đầu một bên, thiu thiu giấc mộng xuân giữa đêm hè.
Trong thứ ánh nắng nhàn nhạt của một ngày mùa hạ dịu nhẹ, anh khoan thai, bước chầm chậm về phía tôi.
Anh cất tiếng gọi:
- Bà xã.
Bà xã, vợ yêu là tiếng gọi thuộc về cảnh giới cao nhất của một mối quan hệ nghiêm túc.
Anh chưa bao giờ gọi tôi như thế. Giọng anh trầm ấm và rất đỗi dịu dàng tựa như một làn gió chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng tôi.
- Anh đến rồi à?
- Ừ. Em chờ có lâu không?
- Không lâu.
Dù có càn khôn thay đổi, thế giới chuyển dời, đợi anh chính là niềm hạnh phúc. Tôi vốn muốn nói một câu sến súa, văn vẻ cho hợp với ngữ cảnh. Thì tiếng một đứa trẻ con lanh lảnh cất lên:
- Bố. Bố.
Tôi như người đang bị mộng du choàng tỉnh giấc, thì đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Xa xa đằng kia, nơi đằng sau cánh cửa, những bóng áo trắng thấp thoáng, lập lờ.
Nếu anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió thì hạnh phúc cũng chỉ là thoáng qua.
Một thứ mùi nồng nồng lan tỏa trong không khí. Thứ mùi ấy vừa quen mà vừa lạ. Tôi mất gần một phút để nhận ra, đó chính là bệnh viện.
Thì ra là mơ. À, không. Không phải mơ. Mà là tôi đang tự ảo tưởng sự hiện thực của người khác.
Những câu nói ấy, đích thị là của anh nhưng là của anh dành cho một người khác. Thì ra, tôi đang yêu người đàn ông của người khác. Trong mối quan hệ ấy, tôi bỗng biến thành một kẻ thứ ba không rõ ràng.
- Em tỉnh rồi à. - Thanh đứng trước mặt tôi, anh nhìn tôi bình thản, không hề để lộ cảm xúc. - Em bị điên hay sao mà cầu thang có không đi mà lại lăn xuống.
À ra thế, anh đánh giá tôi là thế.
Tôi mệt mỏi ngước mắt nhìn anh. Cổ họng tôi khô cứng.
- Lừa một người điên, anh thấy vui chứ.
- Baby! Em nói ngược rồi.
- Anh nói cái gì?
Tôi điên lên, thực sự phát điên lên với vẻ mặt bình thản như chưa bao giờ bình thản của anh.
Lần đầu tiên, tôi chán ghét những người đàn ông từng trải. Anh ta luôn nhìn đời bằng đôi mắt biết tuốt. Anh hiểu rõ tâm can tôi nên anh chiều chuộng tôi thì có quyền điều khiển tôi chắc. Ờ đúng, phụ nữ giống như một cánh hoa mai mới nở cần được e ấp, chăm bón, tưới nước. Nhưng tôi cũng có quyền biết thứ nước rưới lên mình là nước sông hay nước giếng chứ.
Lần đầu tiên, tôi hiểu triệt để ý nghĩa của câu thành ngữ: Gừng càng già càng cay.
Thanh đút tay vào túi quần, ngạo nghễ phóng ánh nhìn xuống phía tôi.
- Đừng nói với anh là đứa bé trong bụng em là của anh nhé.
Sau đó, anh nhếch miệng rời đi. Giây phút ấy, tôi chết lặng.
4.
Sau đó, tôi không biết mình đã trở lại miền Bắc như thế nào. Chỉ biết rằng, mọi thứ xung quanh tôi hệt như một tầng mây lơ lửng, tôi như người không trọng lực sống bồng bềnh trên đó.
Cho đến khi tôi gặp cô ấy - một cô gái có khuôn mặt rất đỗi ngây thơ nhưng lời nói lại vô cùng sắc nhọn.
Cô ấy chẳng hiểu từ đâu chạy đến, nở nụ cười nhã nhặn chào tôi.
- Chào chị! Chúng ta làm quen nhé. Tôi là Vy - người yêu của anh Dương.
Tôi đứng khựng lại trong giây lát. Hóa ra, anh đã có người yêu mới. Hóa ra, nói thay đổi là thay đổi, không yêu là không yêu, dù trời long đất nở thì anh vẫn cứ có người yêu mới.
- Cô tuyên bố chủ quyền với tôi. - Tôi bật cười thành tiếng, nhìn cô gái nhỏ.
- Không. Chỉ là tiện đường hỏi thăm chị thôi, tiểu tam.
Tiểu tam - kẻ thứ ba. Tôi phút chốc hóa đá. Chuyện của tôi không phải ai cũng biết.
Tôi quay sang, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào cô gái.
Cô ta có đôi mắt rất to và sáng nhưng ánh nhìn lại toát lên một vẻ thâm trầm và bí hiểm, tạo cho người ta một cảm giác: ''không đơn giản.''
- Rất vui được gặp cô. - Tôi khẽ nhún vai rồi bỏ đi trong tư thế kiêu ngạo vốn có của mình.
Nhưng không ai biết rằng, ba chữ kẻ thứ ba - kẻ đến sau - kẻ ăn bám ấy như một nhát dao chí mạng đánh vào lòng tự trọng của tôi. Trong mắt cô gái ấy, tôi bị nhìn ra thành một kẻ đáng thương, đáng khinh bỉ.
Tôi đưa tay sờ bụng mình, một nỗi chua xót trào dâng.
Tôi không gặp lại Vy cho đến hết học kỳ một năm ba của tôi, cũng là lúc chúng tôi về nghỉ Tết.
Theo lịch nhà trường, ngày mười hai chúng tôi mới phải quay lại học nhưng hôm ấy, mùng mười là ngày Valentine lành lạnh. Tôi nói dối bố mẹ, bắt xe lên thành phố.
Ngày lễ tình yêu năm nay có lẽ là ngày đầu tiên tôi sẽ chịu cảnh cô đơn và lẻ bóng.
Tôi một mình xách va ly lên thành phố lúc trời chạng vạng tối. Cơn mưa phùn lất phất, làm ướt áo tôi, tôi thở một hơi dài lạnh lẽo. Đúng lúc ấy, Dương và Vy dắt tay nhau tình tứ đi ngang qua. Trong mắt tôi ngập tràn hình bóng anh nhưng trong mắt anh, chỉ có cô ấy.
Bao nhiêu cảm xúc trong tôi nén lại trong một câu: ''Hóa ra, anh thật sự đã có người yêu mới.''
Mọi thứ xung quanh tôi bỗng không còn trôi chảy. Nụ cười của anh ngưng đọng. Mái tóc của cô ấy thôi bay. Đôi chân tôi nặng dần, khó lòng bước tiếp.
Thật sự, tôi đã sẵn biết, đã chuẩn bị cho ngày này xuất hiện. Thế nhưng, ký ức ùa về khó lòng kiểm soát. Dù trước đó, tôi là người có lỗi nhưng tôi vẫn cứ khó lòng mà chấp nhận sự vui vẻ của anh. Dù trước đó, tôi đã từng là người rời bỏ anh nhưng lòng tôi vẫn cứ ghen tuông, giận hờn vô cớ. Có lẽ, yêu thương như một thói quen.