XtGem Forum catalog
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Như bản tình ca

13-06-2016
A
A
A
A



- Cô cầm lấy mà xài, cô đến với con tôi cũng chỉ vì cái này. Cô lấy đi rồi tôi đưa thêm cho. Tôi sẽ coi ngày và làm lễ đính hôn cho nó sớm, và tốt nhất cô đừng ảo vọng, cô không bước chân vào được nhà tôi đâu.

Tôi vẫn giữ im lặng. Nếu như là lúc nào tôi đã nói cái gì đó để thanh minh cho mình nhưng sao lúc này tôi lại giữ im lặng.

Họ rời khỏi quán, tôi còn lại một mình. Tôi nhìn trân trân vào xấp tiền mẹ anh đưa. Tôi cứ nhìn nó như vậy và tôi quyết định ra về. Tôi cầm theo số tiền đó về nhà.

Anh về, anh hẹn gặp tôi ăn tối ở một nhà hàng. Tôi chọn cho mình một cái đầm màu cổ vịt. Tôi trang điểm nhẹ một chút rồi đến nơi hẹn. Anh không đón tôi vì anh bận công việc, tôi tự đến nơi. Anh đã đến trước tôi. Anh chào tôi bằng nụ cười ấm áp

- Hôm nay trông em thật xinh đẹp. Anh khen tôi

Tôi cười nhẹ nhàng để cảm ơn anh vì lời khen.

Chúng tôi cùng ăn tối dưới ngọn nến ấm áp, mùi cherry tỏa ra thoang thoảng khiến lòng người dễ chịu.

Suốt buổi anh kể tôi nghe chuyện anh đi công tác. Ngoài thời gian công việc ra, thời gian còn lại anh đều dành cho tôi và tất nhiên tôi tin anh yêu tôi là thật. Và chuyện tình cảm giữa tôi và anh là chuyện của hai người nên tôi cũng muốn hai người đều chịu trách nhiệm về chuyện này

- Em có chuyện muốn nói

- Có chuyện gì nghiêm trọng vậy em? Anh hỏi tôi khi nhìn sắc mặt tôi nghiêm lại

Tôi móc từ trong túi xách ra xấp tiền mẹ anh đã đưa cho tôi vào hôm trước

- Đây là tiền mà mẹ anh đã đưa cho em vào hôm anh đi công tác. Mẹ anh và Ninh Hà đã đến gặp em, yêu cầu em rời khỏi anh và đưa em một số tiền. Anh giúp em gởi lại cho cô, em không phải là ăn xin, càng không phải là kẻ đem hạnh phúc cả đời mình ra để đánh đổi bằng tiền. Anh quen em lâu vậy, chắc hiểu tính em thế nào. Gia đình em tuy không giàu có gì, nhưng ba mẹ đã nuôi dạy em rất tốt. Và em cũng cảm thấy mình đã sống và không phải hổ thẹn bất cứ điều gì. Đáng lý ra em đã không muốn anh biết chuyện này,nhưng chuyện này là hạnh phúc của cả hai người em muốn anh biết, để cùng giải quyết. Đây không phải là phim tình cảm trên truyền hình và em cũng không thể chạy trốn chỉ vì tự ti, mặc cảm về thân phận mình. Và em cũng không đủ cao thượng để mà nhường hạnh phúc tình yêu của mình cho người khác

Anh ngồi im lặng nghe tôi nói một hơi. Rồi anh lên tiếng

- Sao em chưa từng nói với anh, sự việc này xảy ra bao lâu rồi? Sao em lại chịu đựng một mình như thế?

- Em không muốn anh phân tâm, công việc anh rất bận. Em càng không muốn anh với mẹ anh có xích mích chỉ vì em, nhưng sự việc đã đi quá xa, xa khỏi tầm kiểm soát của em nên giờ em cần anh giải quyết chuyện này. Em không muốn sống mà cứ bị hết người này sỉ nhục đến người khác sỉ nhục. Nghèo không có tội. Nếu anh không thể giải quyết được thì em đành phải đi đến giải pháp cuối cùng là chúng ta chia tay.

Tôi cương quyết từng lời

- Anh sẽ nói chuyện với mẹ. Em đừng nói chia tay, anh và em không có lý do gì để chia tay cả. Tình yêu của chúng ta không ai có thể xen vào. Xin em hãy tin ở anh, được không?

Tôi im lặng nhìn anh. Anh đến bên rồi ôm tôi vào lòng.

- Anh xin lỗi vì mẹ đã nặng lời với em. Nhất định anh sẽ thuyết phục mẹ vì thế em hãy tin và chờ anh, em không được một mình chịu đựng rồi buồn mà phải nói với anh.

Anh xoa dịu tôi bằng những câu nói an ủi. Tôi cũng muốn xem anh giải quyết chuyện này thế nào.

***

Cốc...cốc...cốc

- Ai đó, cửa không khóa

- Là con à mẹ

Hoằng Nguyên vào phòng mẹ anh để nói chuyện với bà về chuyện của chúng tôi

- Có chuyện gì mà con tìm mẹ vậy? Con đi công tác về có mệt lắm không, dự án đến đâu rồi?

- Con vẫn ổn, dự án thì cũng gần đến giai đoạn kết thúc nên con cũng bận quá!

- Mẹ đã ăn tối chưa ạ?

- Mẹ ăn với ba con rồi, lúc nào bữa ăn cũng thiếu người này hoặc người nọ. Mẹ anh có vẻ không vui khi nói về bữa ăn thiếu các thành viên trong gia đình.

- Mẹ à, con có chuyện muốn nói với mẹ

- Có gì thế con? Mẹ anh hỏi

- Con muốn ngày mai đưa Linh Lan về chơi, mẹ thấy sao. Anh hỏi với ý dò xét

Rồi không để anh nói tiếp mẹ anh cắt ngang.

- Hoằng Nguyên con còn trẻ ra ngoài chơi bời mẹ không nói làm gì. Nhưng việc cưới vợ cho con là mẹ muốn con tìm đúng đối tượng cho phù hợp với gia đình mình. Còn những cô gái ngoài kia con chơi vui vài bữa mẹ chẳng quan tâm làm gì đâu và con cũng không nên dắt về nhà mình. Nhà mình không phải là cái chợ, ai muốn ra thì ra muốn vào thì vào.

- Như thế nào là đúng đối tượng hả mẹ? Anh hỏi nhưng thừa biết mẹ anh muốn nói gì

- Con và Ninh Hà cũng nên nghĩ đến chuyện cưới xin đi là vừa, con bé chờ con lâu rồi. Còn con mải mê công việc. Mẹ nghĩ con nên yên bề gia thất đi, công việc thì vẫn tiếp tục đấy thôi.

- Con và Ninh Hà chỉ là bạn thôi mẹ à, mẹ nói đi đâu vậy chứ?

- Nếu giờ con chưa yêu nó, cưới về rồi sẽ yêu. Ngày xưa ba với mẹ cũng vậy thôi.

-Ba với mẹ khác, con khác. Sao mẹ lại áp đặt con về chuyện này.

Mẹ anh bắt đầu nổi nóng

- Nếu mẹ không lo chuyện lập gia đình cho con để con ra ngoài kia quen những đứa con gái không ra gì. Có khi con lại đi quen những đứa ham tiền chứ yêu thương gì con. Con trai à, nghe lời mẹ không sai đâu

- Mẹ muốn nói điều gì?

- Điều gì thì con tự biết chứ?

-Con không muốn mẹ xen vào chuyện tình cảm của con, chuyện của con, con biết tự lo liệu. Con lớn rồi, đàn ông như con từng tuổi này mà còn để mẹ phải lo từng tí như vậy sao?

- Sao mẹ lại không lo cho con. Con đi quen một đứa con gái không ra gì. Gia đình thì nghèo rớt mồng tơi như thế. Nó chỉ yêu tiền của con mà thôi.

Cuối cùng thì mẹ anh cũng tự nói ra điều mà anh muốn bà tự nói

- Thì ra mọi chuyện là sự thật, mẹ đã đến gặp cô ấy, còn nói nặng lời. Mẹ à, đôi khi tiền không phải là tất cả đâu ạ. Mẹ đã biết gì về cô ấy đâu, sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy?

Mẹ anh bắt đầu giận dữ

- Bây giờ con vì con nhỏ đó mà chất vấn mẹ đấy à?

- Con không chất vấn. Con muốn mẹ đối xử công bằng với cô ấy

Mẹ anh cười nắc nẻ

- Thật mắc cười, ở đâu ra lẽ công bằng với một đứa con gái nghèo nàn như thế mà con đòi hả, con trai? Con muốn mẹ dừng lại cũng được thôi. Con kết hôn với Ninh Hà thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi.

- Mẹ muốn làm gì cô ấy?

- Con biết rồi đấy, thế lực của gia đình mình cả cái thành phố này ai mà không biết, mẹ chỉ cần phẩy tay thì chị em cô ta cũng trôi nổi bồng bềnh rồi.

- Mẹ không được đụng đến cô ấy. Cô ấy là người con gái con yêu đầu tiên cũng là cuối cùng. Nếu không có cô ấy con đã chết từ lâu rồi, làm gì còn đứa con này để  mẹ vì con mà làm tổn thương cô ấy. Cô ấy là một cô gái nhân hậu, chưa bao giờ lấy của con một đồng xu nào. Còn con đã phải ăn nhờ ở đậu nhà cô ấy hơn ba tháng trời.

Mẹ anh ngạc nhiên vì những câu nói của anh. Mẹ anh không biết anh từng gặp tai nạn

Ngày hôm đó, một ngày mưa tháng chín anh đi miền Trung công tác. Tôi đang đi trên đường nghe thấy có tiếng kêu cứu trong một chiếc xe ô tô. Trời mưa rất to, đường cái vắng hoe không một bóng người. Vì tôi vội vàng về nhà nên chỉ mặc một chiếc áo mưa mỏng và đi trên đường chỉ có một mình.

- Cứu...cứu tô..i...i

Tiếng kêu cứu đứt quãng trong chiếc xe ô tô rồ lịm dần. Tôi nghe tiếng kêu thất thanh liền đứng lại và nhìn vào trong thấy một người bị chảy máu từ trên đầu xuống ngực áo quá nhiều. Tôi vội vàng hô hoán mọi người đến cứu người.Tôi gọi xe cấp cứu đưa anh đến bệnh viện sau khi đã gửi xe cho một người quen ở gần đó. Vào bệnh viện mười ngày sau anh mới tỉnh, bác sĩ nói anh mất máu quá nhiều vì cú va đập ở đầu. Đầu anh bị chấn thương và ảnh hưởng đến não nên anh tạm thời không kí ức. Trong người anh không một giấy tờ tùy thân. Cú tai nạn của anh công an cũng đã điều tra ra anh bị cướp lấy một cây sắt lớn đánh vào đầu cũng may cho anh phước lớn, mạng lớn. Suốt thời gian nằm viện tôi phải chăm sóc anh. Cả nhà tôi phải chạy tiền từ phía ngoại, phái nội mỗi người một ít. Ba tôi bán mấy con bò mới đủ tiền trả viện phí. Sau đó, tôi đưa anh về nhà tôi theo như lời ba tôi " cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ ".

Thời gian đó tôi mới ra trường vẫn chưa xin việc làm. Tôi về quê thăm gia đình thì gặp chuyện của anh. Vì vậy mà tôi mất hơn ba tháng ở nhà. Hằng ngày, tôi vừa phải chăm sóc anh vừa đi làm công việc ở một xưởng gỗ. Rồi trí nhớ anh bắt đầu hồi phục dần. Cả nhà tôi ai nấy đều vui mừng vì cuối cùng sự chăm sóc của họ cũng được đền đáp xứng đáng bằng việc là anh đã lấy lại trí nhớ. Trong hơn ba tháng chăm sóc anh tôi có chút tình cảm dành cho anh và anh cũng vậy, mẹ tôi nói "nếu thằng Minh( tên cả nhà đặt cho anh ) nó không hồi phục trí nhớ thì nó sẽ ở đây, làm rể nhà này luôn!". Nghe mẹ nói vậy tôi cũng thấy vui, cả nhà ai cũng đồng ý việc này.

Sau khi hồi phục anh muốn trở về thành phố. Anh xin phép ba mẹ đưa tôi trở lại thành phố làm việc. Tôi cũng muốn trở lại thành phố để xin việc.

Khi đến thành phố anh đưa tôi về ra mắt gia đình anh và anh giấu nhẹm chuyện anh bị tai nạn với gia đình. Anh chỉ nói là đi du lịch khắp nơi với bạn. Ba mẹ anh thấy anh về đều mừng khôn xiết nhưng họ nhìn tôi không mấy thiện cảm.

Anh muốn giúp tôi tìm việc, muốn để tôi ở trong căn nhà riêng của anh nhưng tôi đều không đồng ý. Tôi tự mình tìm việc và thuê phòng trọ. Cuộc sống dần ổn định khi tôi tìm được việc làm lương cũng ổn định. Tôi có một chút ít năng lực nên trong vấn đề công việc luôn làm tốt được sếp luôn tin tưởng.

↑↑ Lượt xem: 201
<< 1 2 3 4 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617