pacman, rainbows, and roller s
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Ngã rẽ nào sẽ lại thấy anh

18-06-2016
A
A
A
A

Có lẽ, tôi đang bị anh đùa cợt.

Rồi shock càng thêm shock. Một đòn chí mạng đánh gục tôi khi tôi phát hiện bạn tôi, người chị em cùng lớn lên ấy đang phải uống thuốc trị bệnh. Người con gái đanh đá này, chua ngoa này, kiên cường, mạnh mẽ đến nỗi khi bố mất, một giọt nước mắt cũng không rơi thế nhưng vì tên khốn như anh, vì kẻ tệ bạc như tôi mà mắc bệnh trầm cảm.

Tôi như sét đánh ngang tai, tôi đau đớn bỏ chạy, đôi chân tôi như một khối bánh răng bị trật khớp. Tôi nghe các chi tiết trong cơ thể mình rụng rời. Dựa vào thành nhà vệ sinh ký túc, tôi từ từ sụp xuống. Tôi đóng chặt cửa khóc nấc lên từng cơn. Có tiếng nói cười râm ran đi vào, người ta đang bàn tán chỉ trỏ, tôi là kẻ tội đồ bị bạn bè khinh miệt.

.........

........

.......

Thời gian thấm thoắt trôi qua đã đến kỳ cuối phải đi thực tập. Tôi mượn thời gian đó để dứt tình với anh và tuyệt giao với cô ấy.

Có vẻ, cậu bé Khương Anh yêu cô ấy thật lòng, cô ấy cũng cảm động mà đáp lại. Và cũng đôi lần cô gặp tôi thì nói câu bâng quơ:

- Anh ấy yêu cậu thật lòng đấy.

Tôi chẳng biết cô có ý gì khi nói câu ấy, cô mỉa mai hay cô thật lòng? Nhưng tình cảm như bát nước đã hắt đi rồi thì khó có thể lấy lại. Anh cho dù dùng đủ mọi cách để tôi quay về từ dịu dàng đến dọa nạt nhưng không, tôi nhất định không.

Đâu phải tôi rời xa anh là không còn yêu anh nữa, đâu phải tôi không gặp anh là đã quên anh, đâu phải chia tay anh mà tôi không khóc. Chỉ là tôi cần một sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng và thanh cao.

Một hôm có cơn mưa đầu hạ ào ào như trút nước. Anh bỗng từ đâu đẩy cửa xông vào phòng ôm tôi đến ngạt thở. Rồi anh khóc, tiếng khóc to hơn tiếng mưa rơi, tôi cũng khóc, khóc đến mềm yếu muốn đưa tay níu anh chặt hơn nữa.

Thế nhưng, bàn tay mới đưa lên giữa chừng thì tôi lại dằn mình, khẽ lên tiếng:

- Em xin lỗi, em yêu anh.

Sau đó tôi rời đi và anh cũng không còn tìm tôi nữa.

Tôi nhớ tôi đến với anh sau câu nói: Anh xin lỗi, anh yêu em. Tôi đã từng đôi lần nghĩ tại sao anh không nói anh yêu em, anh xin lỗi bởi như thế nó có vẻ logic hơn. Thế nhưng khi mà tôi bất giác thốt lên em xin lỗi, em yêu anh, lúc đó tôi mới hiểu ra rằng cho dù sau tất cả những gì xảy ra, điều sau cuối tôi muốn nói vẫn là: em yêu anh.

Chiếc xe ô tô bon bon trên chặng đường quốc lộ, lướt qua những dòng người đông đúc rồi chìm dần vào bóng chiều tà đang sà xuống. Tôi chọn ô ghế đơn cuối cùng vốn dành để xếp hàng hóa vì đơn giản tôi không muốn ngồi trước, không muốn ngồi cùng hay ngang hàng với cô ấy.

Tôi và cô ấy lại làm cùng một công ty và hôm nay lại cùng đi công tác. Cô ấy đã kết hôn với cậu em dưới một khóa năm đó. Gái một con trông mòn con mắt nhưng tôi cũng chẳng khấm khá gì hơn đâu, tôi như bông hoa lục bình lạc giữa dòng nước lạ.

Hà Nội không vội được đâu. Chiếc xe ô tô tắc đường ngay giữa đỉnh cầu Vượt. Tôi kéo rèm xe ngó xuống. Con phố đông đúc, kẻ rẽ hướng, người đi thẳng, không biết ở ngã rẽ nào sẽ lại thấy anh.

Rose Hill




 .

↑↑ Lượt xem: 769
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617