Nó nghe thấy tiếng Nhím hát:
" Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.Và em hỡi có biết riêng anh ngẩn ngơ bóng hình đợi mong...."
- Được rồi, em muốn trêu anh thì không cần đâu
- Em muốn nói là nghe bài ấy rồi.
- ...
- Lần trước do em nghe chưa hết.
-...
- Anh thích em thật à?
Sau bao nhiêu lần bị lừa rồi, có khi nào lại bị lần nữa không? Nếu nói thích rồi bị cười vào mặt thì còn gì là thể diện nữa. Nhưng nó không thể cứ im lặng được. Nó đứng dậy, phủi phủi quần, định bước đi:
- Em nói anh không hiểu gì hết. Em ngồi câu đi nha. Anh đi trước.
- " Nhím à, xin lỗi đã cắt ngang bản nhạc của em. Anh muốn nói với em một điều thôi. Anh thích em từ rất lâu rồi...Anh chưa từng thổ lộ với ai... Không biết em có thích anh không? Nhưng dù sao...năn nỉ đấy, thích anh nhé"
Nó đứng tại chỗ, đấy là đoạn âm thanh nó cài vào giữa bài hát. Chẳng lẽ, Nhím định tống tiền nó? Nó hắng giọng
- Em muốn gì?
Nhím cũng đứng dậy, phủi phủi bụi, sau một vài giây yên lặng. Có tiếng lí nhí:
- Em...em cũng thích anh.
Nó cứng người, lóng ngóng cầm điện thoại trên tay, không quay lại mà lên tiếng:
- Em muốn nói gì? Nói lớn lên đi.
- Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần.
Nhím nói rất to rồi quay lưng bỏ chạy. Nó đứng yên nhìn theo rồi nhìn điện thoại trên tay lặp đi lặp lại câu nói "Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần." Nó toét miệng cười. Có thế chứ.
***
Hôm nay nó lên xe đi học, bến xe đông đúc, Nhím của nó đang lon ton xách đồ và nói chuyện với cô giáo cũ, tức là mẹ nó. Đến lúc xe thông báo chuyển bánh, nó thò đầu ra cửa sổ xe:
- Ráng học tốt. Tết về anh có quà nhé.
Nhím của nó rưng rưng tiến lại, đưa tay chuẩn bị sờ sờ má nó. Nó vội lên tiếng
- Em nói gì cơ?
- Hả?
"Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần."
Tiếng ghi âm được bật to hết cỡ khiến mọi người đổ hết ánh mắt về Nhím. Cô ấy sững người, không nói được gì. Nó nhìn Nhím luống cuống, cười toe toét:
- Đừng lo, anh mới thích có một cô à. Em vẫn có phần.
Xe chạy một quãng rồi nó vẫn thấy Nhím đứng dậm tay dậm chân. Mẹ nó còn đang dỗ dành. Nó cười một tràng sảng khoái. Bên cạnh có tiếng nói:
- Trả thù một lần này thôi. Không có lần sau đâu đấy.
- Dạ, em biết rồi...anh rể tương lai à...
- Mày thôi đi, ghê bỏ xừ...
.