He he! – Nhóc nhìn hắn cười.
- Ừm, vậy chuẩn bị đồ đi, anh đợi!
Hắn lúng phúng trong chiếc áo mưa quá cỡ. Vạt áo dài đến gót chân làm hắn trông đến buồn cười.
- Đi thôi! – Nhóc hí hửng phóng lên xe khoác lấy vạt sau áo mưa hắn đang mặc.
- Cẩn thận nước sôi! – Hắn tiếp lời.
***
- Mưa này ăn kem thì sướng hen Nhóc? – Hắn chạy được một đoạn rồi quay lại nói với Nhóc.
- Ừm, qua dì rồi ăn kem.
- Oh yeah. – Hắn cười khoái chí như trẻ con.
Gió cứ thổi, mưa cứ rơi và trời thì vẫn cứ lạnh. Hắn cùng Nhóc băng qua mấy con đường ngập nước trong dòng người nhộn nhịp của buổi chiều mưa. Hắn vốn dĩ không biết ăn nói nhiều nên chỉ biết chọc cho Nhóc cười mà thôi. Nụ cười của Nhóc thân thương đến nao lòng.
Tới siêu thị B'Smart, cả hai hí hửng phóng xuống xe lao ngay vào tủ kem và bắt đầu lựa chọn. Chuyện ăn uống đối với hắn thì sao cũng được miễn có kem là được rồi. Thế là hắn chọn hai que kem đậu xanh và khoai môn. Còn Nhóc vẫn đang loay hoay với từng que kem một, không biết chọn cây nào đây? Nhóc như một đứa con nít thích thú với những que kem trên tay. Một lúc sau Nhóc mới chọn xong cho mình một que kem ưng ý. Nhưng tiếc thay chỗ ngồi đã kín người nên hai anh em đành ra ngoài thôi. Cầm túi kem trên tay, cả hai nhìn nhau không biết xử lý nó sao bây giờ.
- Đến công viên gần đây ngồi ăn đi. – Hắn đề nghị.
- Được không?
- Được mà, bớt mưa rồi. Chạy tới đó tìm hiên nhà nào ngồi ăn.
- Ừm,vậy đi thôi. – Nhóc hào hứng nhảy lên ngồi sau hắn.
Ngồi nhìn màn mưa lất phất từng hạt nhỏ, có hai kẻ trú dưới hiên nhà đang ăn kem ngon lành. Nhóc trông đáng yêu lắm, nhất là lúc Nhóc giành que kem hắn đang ăn và đưa que kem mà Nhóc mới cắn được một miếng cho hắn.
- Kem này ngon hơn, anh ăn que kia đi! He he. – Nhóc cười "nham nhở" đến đáng yêu.
- Ơ, con này, kem của anh mà. Ai kêu em chọn đã rồi chê. – Hắn chỉ nói thế thôi, chứ hắn thích nhìn thấy Nhóc như thế này lắm, hồn nhiên và đáng yêu.
Nơi góc ấy, dưới hiên nhà có hai người ngồi ăn kem nhìn ra màn mưa lất phất.
***
Đến nhà dì Nhóc, hắn để Nhóc xuống và quay xe về. Nhưng trước đó, khi gần đến nhà dì, hắn nhận ra có một người đứng đấy. Chạy ngang qua người kia, Nhóc ngoảnh đầu lại.
- Đợi tí nha! – Và người kia gật đầu.
- Ai vậy Nhóc? Bạn trai hả? He he. – Hắn cười trêu Nhóc nhưng lòng sao sao ấy.
- Nhiều chuyện, bạn em thôi. Nó qua chở em đi chơi, tại nó hứa rồi.
- À, he he. Vậy là bạn trai nha. Anh về mét con Mập là em đi chơi với "bồ".
- "Bồ" đâu mà "bồ". Cấm nói lung tung và không được nói với con Mập! – Nhóc cau mày nhìn hắn.
- He he, hông! – Hắn cười rồi quay đầu xe đi – Lên nhà đi, anh về nha.
Mưa lại rơi. Và lại một lần nữa, hắn lang thang trong mưa tìm đường về nhà... một mình. Hôm nay không phải là đêm mưa bay nữa mà là buổi chiều mưa dầm.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương. Không biết Nhóc có người yêu chưa. Cô vẫn được nhiều anh chàng quan tâm. Còn hắn, hắn không biết con tim mình ở nơi đâu. Bên ai hay bên Nhóc hay là một nơi nào đó. Hắn cũng không biết.
5. Mưa trên lối về cùng nhau.
Gió đung đưa khẽ khàng và mưa nhẹ nhàng rơi. Hắn và Nhóc đang chú tâm làm kệ để đồ cho Nhóc. Bỗng điện thoại báo có tin nhắn của Mập. Hắn đang dở tay nên kêu Nhóc xem Mập nhắn gì.
- Ủa, hồi nãy con Mập kêu anh đem dù(ô) ra cho nó hả? – Nhóc đọc xong tin nhắn ngước lên hỏi hắn.
- Ừm, lát nữa anh đi. Làm xong cái này đã. Mà nó nhắn gì nữa thế?
- Nó nhắn anh khỏi ra nữa. Để hai cô cháu nó tự về được.
- Vậy ừm.
- Hay lát anh với em ra đó đưa dù cho hai cô cháu nó về. Chứ chưa hết mưa mà. – Nhóc quay ngoắt lại nhìn hắn.
- Ừm, cũng được. Xong rồi nè. Hay đi luôn đi. – Hắn phủi tay nhìn "tác phẩm" vừa mới xong.
- Ừm, vậy đi.
Thế là hai anh em đem theo hai cây dù, hắn mở một cây che cho Nhóc và hắn. Hắn đi sát bên Nhóc cho mưa khỏi ướt hai người, đôi lúc tay hắn như choàng lên vai Nhóc. Nhìn hắn với Nhóc như một cặp tình nhân ấy nhỉ. Hắn bắt đầu ngốc nữa rồi. Nhưng lần này hắn nghe tim mình đập mạnh lắm. Hắn chỉ biết đi bên Nhóc, che cho Nhóc và ngắm Nhóc mà thôi. Nhóc đáng yêu lắm.
Dưới anh đèn đường vàng nhợt nhạt, có hai người đi dưới màn mưa chung một cây dù. Một người rung động, người kia biết không? Chắc là không.
Tới bệnh viện, hắn và Nhóc đưa dù cho Mập rồi về trước bởi Nhóc để quên điện thoại ở phòng, mà mấy hôm nay má Nhóc đang hỏi chuyện Nhóc. Đường về lất phất mưa bay. Đi bên Nhóc hắn thấy nao nao trong lòng như thế nào ấy. Bất chợt hắn ngước lên nhìn Nhóc và tim hắn như ngừng đập. Hắn đang yêu ư? Chắc không phải.
Nhóc đi bên hắn tươi cười và nói chuyện bông đùa vui vẻ với hắn. Bỗng nhiên Nhóc than thở:
- Không biết bao giờ có người để yêu đây? – Hỏi xong Nhóc lại cười và không cần câu trả lời. Nhóc chỉ đùa thôi. Nhưng hắn lại tự trả lời của Nhóc trong suy nghĩ "anh thương em nhiều lắm Nhóc ơi!". Hắn ngốc thật sự rồi.
Nhìn Nhóc cười, hắn muốn chạy tới ôm Nhóc vào lòng rồi đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn say đắm. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng trong phim ảnh hay truyện, còn đây là thực tế nên hắn chỉ biết lẳng lặng đi bên Nhóc lúc này mà thôi.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu.
6. Nhớ.
Mưa và mưa cứ mưa. Hắn đang nằm đung đưa trên võng nhìn ra ngoài sân, đàn vịt con đang háo hức sục đầu vào những vũng nước trước sân. Hắn nằm đấy mà nhớ một người. Người đã cùng hắn trải qua biết bao cơn mưa.
Hắn trốn cái thị thành xa hoa ồn ào và náo nhiệt kia để về lại cái cao nguyên nắng cháy và mưa dầm này. Hắn dự định về sớm hơn, đáng lẻ là vào thứ sáu cơ, nhưng thứ bảy Nhóc mới vô thành phố nên hắn ở lại đón Nhóc và gặp mặt Nhóc. Vậy là hắn dời ngày về lại chủ nhật. Thế nhưng từng ngày bên Nhóc, hắn không muốn rời xa Nhóc, tại hắn thấy nhớ Nhóc nhiều lắm. Và con tim hắn bắt đầu dằn vặt. Bởi hắn đã yêu một cô gái – mặc dù cô ấy không yêu hắn – và giờ đây hắn lại thương Nhóc mất rồi. Chẳng lẻ hắn muốn làm kẻ bắt cá hai tay ư? Nói theo ngôn ngữ của con bạn hắn thì đây chính là "ngoại tình trong tư tưởng". Hắn cảm thấy khó chịu và đau khổ khi phải hằng ngày đối mặt với hai người mà hắn thương yêu. Và hắn quyết định trốn cái thị thành này về quê mấy ngày thư giản.
Những ngày bình dị của cao nguyên không thể xóa mờ hình ảnh hai người trong hắn. Cuối cùng hắn quyết định "xếp" cô gái mà hắn yêu và cô gái mà hắn thương là Nhóc vào hai ngăn trong tim. Hắn không muốn làm tổn thương ai cả và cũng không thể chịu nỗi đau khổ này dài hơn nên đã "khóa" hai ngăn này lại. Nó chỉ còn trong ký ức mà thôi. Nhưng nó có "khóa" vĩnh viễn không thì ngay cả hắn cũng không biết. Hắn chỉ muốn lưu lại hình ảnh cả hai mãi mãi trong ký ức. Đối với hắn cái từ định nghĩa thời gian mãi mãi hay năm này qua tháng nọ là quá xa xỉ. Hắn mong sao được nhớ Nhóc ngày nào hay ngày ấy. Được gặp Nhóc là đã vui rồi. Bởi biết đâu một ngày hắn không còn thể nhớ về Nhóc nữa thì sao.
Trong hắn, Nhóc vẫn là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu. Nhóc đã làm cho hắn thấy mình ngốc. Ngốc thật sự ấy.
Tp.Hồ Chí Minh, tháng 8 năm 2014.
.