Buổi tối Hà Nội, có cơn gió lành lạnh khẽ vuốt mái tóc tôi. Tiếng xe cộ, tiếng nói cười nhộn nhịp một góc trời. Có lẽ, đây là con đường một chiều nên tất cả đều đi cùng một hướng duy chỉ mình tôi ngược với bao dòng xa lạ mà không cách nào quay đầu.
Tôi vốn là người của thực tế chỉ tin vào hành động, nhìn bằng mắt, phán đoán bằng đầu, nghe bằng hai tai và ghét lý thuyết hão. Thế nhưng tôi đã từng ngây ngốc tin vào chiếc nhẫn gắn mặt cỏ ba lá mà anh đeo vào tay tôi cùng lời thì thầm trong gió: cuối năm nay chúng mình sẽ đính hôn. Thế nhưng lời hứa ấy bây giờ ở với ai. Nhẫn ba lá rơi xuống, mối tình đầu của tôi biến mất trong màn đêm.
Có lẽ anh đã nói đúng, tình yêu mà tính toán thì chẳng bao giờ bền lâu. Tôi đã lên kế hoạch tiếp cận anh mà không hề sai sót. Thế nhưng bản thân tôi lại có lỗ hổng tường lửa quá lớn mà vô tình rơi vào bẫy tình do chính mình thiết lập. Game over! Trò chơi đã kết thúc.
Tôi vốn đã tìm đúng chiếc máy tính cần cài đặt lại. Tôi vốn đã chạy thành công chương trình này khi vừa hết thời gian giải nén. Tôi cũng có thể bẻ khóa bất kể tập tin bảo mật nào đã bị mã hóa. Duy chỉ có mật khẩu trái tim anh là tôi không thể mở.
Ngọc Phạm Như
.