Miss ạ, 30 năm rồi, cuối cùng anh có bạn gái, một người bạn gái làm anh luôn thấy tự hào.
Liêm có những ngày tuổi thơ không hề tươi đẹp, lớn lên với bao miệt thị của người đời vì không cha, vì nghèo khó... Cuộc đời sinh viên của anh là tất bật giữa giảng đường và việc bán thời gian, anh bất chấp mọi thứ để ngồi được trên giảng đường, hoàn thành 5 năm đại học và bước vào cuộc đời khác với hai bàn tay trắng và không người thân thít.
Rồi anh may mắn gặp hợp đồng lớn, mang về doanh thu tiền tỷ và anh bắt đầu một trang mới của cuộc đời. Vừa xây nhà lớn cho mẹ, vừa tự kinh doanh, vừa là Phó phòng của một tập đoàn quốc gia....
Vì danh, vì lợi, để có được ngày hôm nay, anh đã đạp đổ biết bao người, bất chấp biết bao chuyện và bỏ mặc cả sức khỏe của mình. Có những ngày anh làm việc 24/24...những mệt mỏi, bực dọc anh đổ lên cho người khác, chửi bới người khác và...coi thường thiên hạ.
Anh khoe với tôi là từ khi biết tôi, anh đã thay đổi nhiều, đã hòa đồng và có nhiều đồng nghiệp, nhân viên của anh cũng không còn bị anh chửi bới như cơm bữa nữa.
Anh còn tự hứa với tôi, vì tôi anh sẽ không bao giờ khiếu nại nhân viên của tập đoàn tôi.
***
Tôi
Liêm kể cho tôi nghe việc anh ghét con gái bây giờ thế nào.
Sau này tôi mới biết, trước khi có được lòng tin nơi anh, tôi đã trải qua những bài test âm thầm của anh như thế nào.
Thì ra là khi đưa tôi đi siêu thị anh mời
- Miss nè, anh muốn mua gì đó cho em, em thích gì cứ lấy, anh mua cho em...
- Hì hì...Cái gì em cũng có rồi...
- Hả??? Cái gì cũng có? Anh biết rõ em làm một tháng bao nhiêu tiền mà, sao em tự tin vậy?
- Lương ít hơn anh, không có nghĩa là em bạc đãi bản thân mình mà anh.
Và một số bài test nhỏ...Tôi đã sống đúng bản chất mà chẳng đòi hỏi bất cứ gì nơi anh cả.
Liêm nói .
- Em nói : cái gì nằm trong khả năng của em thì em sẽ không nhờ ai, vậy khi nào mới có thứ nằm ngoài khả năng của em? Khi nào em mới cần sự giúp đỡ của anh hả Miss?
- Em nghĩ là...không có ngày đó đâu anh ạ.
- ... Anh thích cái bản lĩnh đó của em Miss ạ.
Tôi không phải là người không thực dụng nhưng tôi thực dụng với những gì tôi có và không mưu cầu bất cứ gì ở người khác.
Liêm bận rộn nhiều hơn những gì mà tôi nghĩ, 12 tiếng ban ngày anh làm việc cho chính mình, và 12 tiếng ban đêm, anh làm việc cho người khác. Tôi không hiểu cuộc sống của anh sẽ thế nào, xoay xở ra sao, chỉ biết rằng anh luôn nghĩ đến lợi ích và tiền bạc. Cái gì có lợi thì anh làm, ai đụng chạm tới quyền lợi của anh là anh truy tới cùng .
Trong chuyện tình cảm, anh cũng đong đếm rất nhiều, anh kể cho tôi vài cuộc hẹn hò và trong số đó chẳng có mối tình nào có thể gọi thành tên. Anh luôn ám ảnh giữa công việc và đời thường, anh đối xử với người yêu như với nhân viên, cảm thấy phiền, cảm thấy mệt là anh nổi nóng, bực dọc và chửi bới...
Anh chưa bao giờ lớn tiếng với tôi nhưng tôi hiểu, chỉ là tôi luôn tử tế với anh, nhẹ nhàng với anh nên chuyện đó chưa từng xảy ra.
Liêm bảo :
- Đàn ông dù không sợ trời, không sợ đất nhưng bất cứ ai cũng có điều làm họ sợ, bất cứ ai cũng có điểm yếu mà em. Anh là anh sợ em... sự im lặng, nhẫn nhịn của em khiến anh...lạnh. Anh rất sợ em giận.
Liêm quan tâm tôi rất nhiều, từ những điều nhỏ nhặt nhất, nhưng mỗi một cuộc chuyện trò của tôi với Liêm, dần trở thành những cuộc chuyện trò như đối tác. Liêm nói nhiều với tôi về công việc, về phẫn nộ của mình, về sự thành công của mình trong việc chèn ép người khác. Tôi không nghĩ xấu về Liêm,và cũng khuyên Liêm rất nhiều, nhưng... Liêm không có thời gian dù là năm phút để suy ngẫm về những gì mình làm, những gì mà mình đang gieo rắc giữa cuộc đời này. Liêm bận và lúc nào cũng bận.
Tháng 9 này, Liêm đi du học 2 năm ở Ấn Độ
Ngày đó có lẽ tôi sẽ không ra sân bay.
Ngày đó có lẽ tôi sẽ không tiễn ai cả.
Thật ra thì tôi đã không còn liên lạc với Liêm nữa.
Một ngày đẹp trời
Tôi nói với Liêm : Khi nào anh cảm thấy đủ với những gì mình có, cảm thấy cần một nơi bình yên thì hãy tìm em. Nếu lúc đó tình cảm trong em còn nguyên vẹn.Tôi đã chọn cho mình con đường tu học, là tôi không muốn Liêm cuốn tôi vào bất cứ điều gì mang tính xã hội quá cao. Liêm nhờ tôi góp ý kiến cho việc Liêm sắp khởi kiện một vụ bồi thường hợp đồng, còn lên tiếng hòa giải cho việc Liêm thất thoát trong một thương vụ mua bán....
Đứng trên cương vị nào, tôi cũng phải suy nghĩ để đưa ra hướng giải quyết vấn đề vẹn toàn nhất, bằng cách nào đó vẫn phải đảm bảo quyền lợi cho Liêm, vừa phải làm đẹp lòng đối tác của Liêm, tôi không muốn Liêm gieo rắc quá nhiều tội lỗi ngoài thiên hạ...Tôi biết thương trường là chiến trường nhưng với những việc mà tôi biết về Liêm, về cách xử lý vấn đề của Liêm là đưa cho người ta chạy đến bước đường cùng. Với cái cách của Liêm , tôi tin rằng một ngày nào đó chính Liêm là người phải lãnh đủ.
Tôi nhận thấy rằng mình không nên gánh vác thêm nữa sau những việc đó. Tôi đã thanh thản và bình yên khá lâu. Không vì lý do dù đặc biệt hay không đặc biệt mà lại một lần nữa tôi để mình nhúng vào bùn lầy của xã hội.
Tôi đã phát nguyện sẽ thay đổi Liêm, nhưng tôi nghĩ mình nên tự thay đổi mình trước và ổn định cho tinh thần mình trước.
Vì tôi biết rằng không sớm thì muộn, Liêm cũng sẽ một lần va vấp trong đời. Không ai đứng trên đầu người khác mà không có ngày bị người khác đạp lên cả. Với một người như Liêm sẽ là cú sốc lớn.
Tôi chưa từng hức hẹn sẽ đợi chờ ai, sẽ vì ai mà từ bỏ lý tưởng của mình. Với Liêm cũng vậy, giữa cuộc đời này, Liêm tìm thấy tôi, cầm tay tôi nhưng Liêm không thể buông bỏ được tham vọng của mình. Là đàn ông hiển nhiên sự nghiệp làm đầu nhưng với những gì mà Liêm đang có, sẽ có...Liêm vẫn là người đàn ông quá tham lam.
Liêm từng nói với tôi rất nhiều điều
- Anh chưa từng mang cái hợp đồng nào đi gặp khách hàng mà lúc về lại giấy trắng, anh tin anh cũng sẽ làm em yêu anh như anh dành tình cảm cho em.
Lúc đó tôi thấy cũng...vui
Khi Liêm nói rằng mình phải đi , Liêm chắc nịch
-Anh chắc chắn sẽ có cách để em đợi anh về. Em không thoát khỏi anh được đâu Miss ạ, đời này, em là của anh.
Bây giờ thì tôi thấy buồn cười.
Liêm mất 30 năm để tìm thấy người như tôi (Nói theo lời của Liêm) Nhưng sau tất cả những gì xảy ra, sau việc tôi ra đi vì những bất đồng trong quan điểm, cách sống, đối nhân xử thế...Tôi nghĩ là Liêm sẽ nhanh chóng quên đi những điều đó.
Mới đây, Liêm đã làm cho một nhân viên cấp cao của tập đoàn tôi bị sa thải, sa thải ngay sau cuộc đàm phán với Liêm.
Nếu Liêm thật sự xem tôi là quan trọng, không lý nào tôi lại ra đi dễ dàng thế, nếu tôi quan trọng, không có lý nào bây giờ chúng tôi đã là hai hướng đường.
Tôi không muốn xây cho mình những ảo tưởng.
Mất 30 năm để tìm thấy một người, giờ Liêm ra đi, liệu có phải thêm 30 năm nữa Liêm mới tìm thấy được một người khiến Liêm bình yên?
Tôi chỉ còn biết mỉm cười.
Đại Ka bảo tôi : Em mà lấy nó, nhân quả của nó chắc em gánh hết luôn đó Miss. Em thay đổi nó không được thì đừng để nó biến em thành thứ mà nó muốn!
Tôi làm gì có đủ lực mà để thay đổi một người!
Cái Liêm cần đâu phải là tôi, cái Liêm cần là một người con gái chỉ biết vui cười, nhàng nhã, nghĩ tới là thấy bình yên...
Tôi đâu đủ bình yên cho mình, biết lấy đâu bình yên để che đắp giông gió cho Liêm.
...
Ngày Liêm đi, chắc chắn tôi sẽ không tiễn
Ngày Liêm về, chưa chắc gì tôi còn nhớ...
Duyên và nợ...chỉ là hai ý nghĩ.
Liêm đi rồi, đó không phải là vấn đề, không có vấn đề ở thời gian hay khoảng cách. Mà vấn đề là Liêm có thể dễ dàng để tôi ra đi sau bao nhiêu năm tìm kiếm.
Một là chúng tôi sẽ có lần gặp nhau sau bao xa cách với nhiều điều hứa hẹn. Hai là tất cả chỉ là dối trá.
Tôi không quan tâm nữa.
Chuyện Liêm trở về hay không...
tình yêu đẹp (109).