- Hai lần nào? Trước đám cưới bao nhiêu lâu? Tại sao lại mất liên lạc? Tôi lúng túng, không biết trả lời sao cho phải. Anh nói một người bạn cho anh số tôi, là ai? Tôi do dự, rồi nhắc đến tên cậu bartender. Lại chỉ có tiếng máy giặt từ xa. Tại sao giờ anh mới gọi? Tôi không hiểu câu hỏi của cô. Tại sao lâu thế rồi, giờ anh mới gọi? - Tôi có chuyện cần nói với Minh. Tôi cần gặp cô ấy. Tôi khẳng định chắc chắn, tôi không nói muốn, tôi nói cần, như một sự cần thiết. Tiếng máy giặt lại vang lên, rồi chậm lại, rồi tít tít tít. Rồi tiếng thở dài. Minh huỷ hôn trước đám cưới năm ngày. Cô không giải thích gì với ai, chỉ gọi điện xin lỗi từng người một. Chuyện cũng rùm beng, nhưng ngay sau đó Minh rời khỏi Hà Nội, cắt đứt mọi liên lạc. Cô ấy không ở đây nữa đâu. - Cô có biết giờ Minh ở đâu không? - Hội An, tôi chỉ biết có thế. Anh có định tìm cô ấy? Tôi gật đầu, nhưng chắc bên kia không thể hiểu, nên tôi lại nghe tiếng thở dài, rồi dập máy.
Cậu định làm gì, tìm cô ấy? Cậu định vào Hội An tìm cô ấy? Tôi nhìn lên bóng mình hắt lên tường trong đêm, nghe gã nói, day nhẹ thái dương trong vô thức. Thông tin quá nhanh và nhiều, não tôi không kịp phản ứng cho đúng trạng thái cảm xúc. Tôi có vui mừng vì em huỷ hôn? Tôi có choáng váng vì em quyết rất nhanh, và không cần ai hiểu lí do? Tôi có hy vọng rằng tôi là lí do? Nhưng sau bao nhiêu lâu thế rồi, còn có nghĩa lí gì không, cô bạn nói đúng, tại sao lâu thế rồi tôi mới gọi. Tôi không để mình nghĩ nhiều nữa, đặt vé máy bay vào Đà Nẵng chuyến gần nhất. Đêm nay trời mưa, ánh sáng trắng rọi vào giường cũng trở nên lờ mờ những vệt nước xám đầy ám ảnh. Sau bao nhiêu lâu, nỗi nhớ em vẫn đầy như thế.
Xuống sân bay Đà Nẵng, sau khi gọi điện thu xếp công việc cho nhân viên, tôi nhắn tin cảm ơn cô bạn, nói là sẽ tìm Minh. Cô bạn gọi lại ngay sau đó, hỏi tôi địa chỉ email. Tôi thuê phòng tại một khách sạn bình dân giữa trung tâm, mua bản đồ và khoanh vùng những nơi có thể tìm thấy em, có thể nhìn thấy em. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng và xanh ngăn ngắt. Chẳng phải là người lạc quan, quen với những con số và xác suất, tôi hiểu việc tìm em không dễ, ngay cả khi Hội An còn bé hơn một quận của Hà Nội. Biết làm sao, phải thử mới biết được, tôi tự nhủ.
Những ngày tiếp theo, tôi lang thang khắp dãy nhà cổ, chỉ nhìn người, và bấm máy ở mọi góc độ tôi nhìn thấy, gạch lên bản đồ những đoạn tôi đi qua. Chưa nhìn thấy em, nhưng tôi biết em ở đâu đó, chắc chắn trong những con phố nhỏ này. Gã không nói nhiều nữa, cũng không cười vào trực cảm của tôi, chỉ thi thoảng nhắc về tiến độ công việc và tài liệu cần thiết, như gã vẫn làm từ trước đến nay.
Đến ngày thứ năm, tôi nhận được email cô bạn, với một bức ảnh chụp khung cửa sổ. Đây là từ phòng Minh nhìn ra, tôi cũng không nhớ rõ địa chỉ. Lời nhắn ngắn gọn như chiếc phao cứu sinh ném vô định ra giữa biển khơi. Nhưng chỉ cần thế là đủ. Khung cửa sổ bằng gỗ, chữ nhật, màu xanh, không có ban công, nhưng đủ lớn để có thể ngồi uống trà bên trong và nhìn ra ngoài. Tôi hình dung em sẽ ngồi bên trong uống trà và nhìn ra ngoài. Nhưng cảnh vật bên ngoài rất mờ nhạt, chỉ lấy nét giàn hoa giấy trắng tím chạy ngang. Chỉ còn cách đi tìm lần lượt từng nơi một thôi.
Ngày thứ chín, tôi tìm được chỗ em. Là một căn gác nhỏ, nằm quay lưng với khu chợ gần phía lên cầu. Tôi ngồi quán cafe đối diện chờ em xuất hiện, tự hỏi trong suốt thời gian qua, em đã nghĩ gì, làm gì, có bao giờ nghĩ về tôi không. Tôi có là lí do quan trọng, hay chỉ là một phần nhỏ trong quyết định liều lĩnh của em. Cuộc sống một mình ở đây, cảm giác như thế nào? Nhưng chắc gì em đã ở một mình. Giả định bất ngờ làm tôi nhận ra việc mình đang làm là quá đỗi bất thường, đột nhiên chỉ muốn quay lưng đi nhưng bỏ chạy thì đã quá muộn.
Rồi tôi nhìn thấy em.
Em mặc quần khakis áo sơ mi lụa đơn giản, đạp chiếc xe màu xanh lơ với giỏ màu trắng lỉnh kỉnh đồ. Tôi vội vàng lao ra, gọi to tên em. Lần đầu tiên tôi gọi tên em. Một vài người giật mình quay lại. Em nhìn thấy tôi, ngạc nhiên ngỡ ngàng. Vẫn bám chặt ghi đông xe, em đứng bất động, mắt mở to nhìn tôi tiến lại gần. Tôi cố ngăn mình khỏi nỗi vui sướng, cuối cùng cũng tìm thấy em, mừng quá. - Mừng quá, em lặp lại lời tôi, giọng nhỏ lạc đi, như không biết phải nói gì khác. Tại sao anh..., em không nói được hết câu, nhưng cổ em hơi rung lên, bàn tay em như xiết chặt vào thanh kim loại hơn. Tôi không giữ nữa, dựng chiếc xe lại, rồi nắm lấy bàn tay em, cười nhẹ nhõm. Anh đã nghĩ tất cả cũng chỉ đến thế, nhưng mọi việc không dừng lại được, suy nghĩ về em dù anh có để lại phía sau cũng không dừng lại được. - Nhưng anh không biết gì về em, em cũng..., từng ngón tay em bấu lấy bàn tay tôi, ngược với lời phủ nhận yếu ớt. Nhưng em đã tìm tới anh, và chờ anh lần nữa, anh còn tin vào điều gì khác? Đưa bàn tay lên áp má em, tôi nhận ra em gầy đi rất nhiều. Ổn rồi, đừng sợ nữa, anh từng nói thế đúng không, tôi xoa đầu em, mặc cho giọt nước mắt vỡ ra. Giờ tôi chỉ cần thấy em khóc. Em oà lên, ôm tôi dưới giàn hoa giấy giữa con đường nhỏ.
Ít ra chúng ta cũng không phải là người thay thế, tôi ngước nhìn lên khung cửa sổ, thấy gã mỉm cười hạnh phúc.
Written by G.
tình yêu chân thành (202).