Teya Salat
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Làm sao quên anh, mối tình đầu?

13-06-2016
A
A
A
A

Anh biết anh đã làm em buồn nhiều lắm. Nhưng lại không thể làm gì khác được...

***

- " Nam. Em nhớ anh".

- "Ừ".

- ...

- "Em ngủ đi. Muộn rồi".

-...

Thương khóc òa. Khóc như một đứa trẻ bị hắt hủi. Sự lạnh lùng của Nam làm Thương đau quá. Mệt mỏi quá.

Đã ba năm trời. Thương vật vã hết tìm cách ở bên lại tìm cách xa Nam. Nhưng rồi, Thương thấy mình thất bại. Thất bại thảm hại. Hệt như cái trò chơi bắn trứng ngu ngốc mà Thương hay chơi. Dù bắn được nhiều hay ít, cuối cùng cũng chỉ là "game over", bị một rổ trứng rơi vào đầu rồi chết cái ngoẻo.



Đôi lúc, đi giữa đường, kể cả là dừng đèn đỏ hay đi đến trường, Thương cũng đều miên man nghĩ: "Giữa bảy tỉ người như thế này, tại sao lại không có lấy một người cho riêng mình? Đòi hỏi của Thương có là quá đáng?".

Thương không xinh nhưng đáng yêu vừa đủ để một người con trai cũng phải rung rinh thốt lên rằng "em thật dễ thương". Thương không có thân hình "mình dây" như mấy bạn nữ thời nay thích giảm cân đủ kiểu. Nhưng thấy Thương, người ta thấy ngay sự no đủ, và vừa đủ để "mùa đông không lạnh". Thương vẫn còn nhớ cái chạm đầu tiên của Nam vào vòng eo của Thương: "Đây là bụng hay bánh mỳ?". Thương nhăn mặt. "Anh đùa đấy, con kiến mà mà. Nhưng bánh mỳ pa-tê giữa trời đông thì tuyệt hơn. haha". Dù là bị Nam chọc nhưng Thương vẫn thấy ấm áp đến lạ. Ấm áp đến nỗi Thương sống qua ba mùa đông tiếp theo thời đại học chỉ bằng một trong những câu nói ấy.

Mùa đông ấy, Nam ở bên Thương bằng cả sự mùi mẫn của một thằng trai mới yêu lần đầu. Nam chắt chiu cho Thương tất cả những hành động đẹp đẽ nhất của một thằng trai từng đơn phương một chị khóa trên hai năm, cho đến khi chị ấy có người yêu thì "vỡ mộng". Lần ấy, Nam khóc. Sau này yêu Thương, Nam nói "Anh sẽ không để em phải khóc vì anh. Thương em". Rồi Nam dìu Thương đi qua miền đông lạnh giá năm ấy, đi qua khắp các con phố trơ trụi những cành lá xác xơ, khắp những ngõ ngách xiêu vẹo của Hà Nội cổ, khắp những hàng quán lê la bên đường ăn một vài món đơn giản của mùa đông lạnh đến tê người. Có lúc Thương thì thầm: "Đông lạnh quá anh nhỉ?". "Anh sẽ ở bên em". Nam xiết đôi bàn tay Thương chặt hơn và bỏ vào túi áo Nam."Này, tại sao anh lại không nói thích em từ lớp 12? Tí nữa thì em thích người khác rồi". Thương hớn mặt lên, cố trêu Nam. "Vì anh muốn em đỗ đại học". "Có liên quan gì đến đỗ đại học đâu". "Nếu nói sớm, em sẽ bị ảnh hưởng đến việc học. Đồ ngốc". Vậy đấy. Định trêu Nam mà cuối cùng lại bị Nam bảo là đồ ngốc. Bực thật. Lúc nào cũng bị Nam bắt nạt. Bằng tuổi mà cứ tỏ ra là người lớn.

***

00h30 phút.

- "Anh muốn gặp em".

- "Tại sao anh muốn mà em lại phải đến gặp anh?".

- "Vì anh muốn. Xin em".

Thương dập máy. Tai ù đi. Sao chứ? Sao cứ phải đối xử với Thương như thế. Đã bao lâu rồi. Bao lâu con tim Thương đã ngủ yên rồi mà lại cứ đánh thức rồi dày vò nó như thế chứ?

Nước mắt Thương bắt đầu lã chã rơi. Dù đã vùi đầu vào một mớ việc làm thêm, dù đã tham gia thêm mấy câu lạc bộ tiếng Nhật và có thêm kha khá bạn mới. Dù đã đi một mình qua bao con ngõ nhỏ, dù đã lang thang liêu xiêu hết những chuỗi ngày nhớ Nam. Mà chỉ cần một cuộc gọi, cũng đủ làm Thương thấy mệt mỏi đến thế. Đi? Hay không đi? Lý trí? Con tim? Chọn gì đây? Thương gào lên. Phát điên với những suy nghĩ. Cuối cùng Thương chọn không đi. Nhất định không đi. Không thể đi. Thương không muốn gặp lại cái con người đó thêm một lần nào nữa.

***

- "Thương. Mình chia tay".

- "Vì sao?"

- "Nó tốt cho cả anh và em. Anh xin lỗi".

"Không. Nam. Em không chấp nhận. Em không chấp nhận lý do đó. Em mặc kệ anh".

Nam nhẹ nhàng ôm và lau những giọt nước mắt trên mi Thương. "Đừng khóc, cô gái của anh. Em sẽ tìm được một người tốt hơn anh. Thương em". "Không, Nam. Em sẽ buồn lắm. Đừng bỏ em". "Nào, ngoan nào. Anh chỉ muốn tốt cho em".

Muốn tốt? Như thế nào là muốn tốt cho em? Muốn tốt cho em là đá em đi yêu một người khác à? Hay muốn tốt cho em là em tìm được một thằng tốt hơn anh? Nếu vậy, sao lúc đầu lại nói yêu em?

Đau đớn nhất không phải là bạn bị đá. Mà đau đớn nhất là bạn không biết mình bị đá vì lý do gì.

***

Thương mới đổi việc. Chán việc "bảo mẫu", Thương chuyển sang xin làm tại một quán cà phê gần chỗ học. Tự nhiên lại có đam mê với các loại tách. Hơn nữa, quán ấy lại còn có nhiều sách vô cùng. Ngoài thời gian rảnh, cố học mót cách pha chế vài loại đồ uống mình thích, thì có thể lê la đọc sách, Thương nghĩ. Vậy là mình chẳng rảnh rồi. Mà không rảnh thì không có thời gian nghĩ lung tung gì nữa cả.

Nói thật, Thương vẫn chưa quên Nam được.

Thương từng đọc ở đâu đó câu thơ: "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở". Đến giờ Thương mới thấm. Đúng là ông nghĩ ra câu này thâm nho thật. Chắc cũng chục mối tình bị đá rồi mới đúc kết ra được. Éo le sao Thương cũng vạ lây. Dù chả biết câu thơ ấy của ông chết dẫm nào. Thật xúi quẩy.

Ngoài việc cái đầu giỏi suy diễn ra, Thương nghĩ chắc mình chả được cái điểm gì cả. Ấy thế mà cũng có người khen Thương khéo, pha mojiton dây tây và matcha ngon tuyệt. Còn ai khác ngoài anh bồi trong quán. Tên Hải. Cái tên nghe cũng nhẹ nhàng đến lạ. Anh Hải hơn Thương hai tuổi, học cùng trường, nấu ăn tuyệt giỏi. Nghe nói, anh được mẹ dạy bếp từ nhỏ, lớn thành quen, có niềm đam mê nấu ăn đến cháy bỏng. Sau này, anh muốn trở thành một đầu bếp giỏi và nấu những món ăn ngon cho vợ của mình. "Được Hải khen là không phải dạng vừa vừa đâu nhaaa". Mấy chị trong quán cứ hay chọc Thương vậy. Thương cười toe. Anh Hải nom hiền mà dịu dàng đến sợ. Cả cách nói năng cũng thật nhẹ nhàng, lịch sự. Con gái đến quán cứ gọi là "điêu đứng" với giọng nói và cái má lúm không để đâu hết duyên của anh. Cũng không biết anh Hải có thích Thương hay không. Anh không thổ lộ. Chỉ là thấy anh hay nói chuyện mà quan tâm Thương nhất nên mọi người chọc thôi. Anh Hải ngoài nấu ăn, rất thích đọc sách. Anh Hải có thể ngồi hàng giờ với Thương để bàn về "Nam Cao tại sao lại viết hay thế", "anh vẫn thích Thạch Lam hơn",...Cứ thế đến hết giờ lúc nào chẳng hay.

Từ ngày quen anh Hải, Thương có vẻ bận rộn hơn hẳn. Thương chăm học hơn. Làm cũng có động lực hơn. Và hơn cả. Không còn khoảng trống nào dành cho Nam nữa. Nam đi xa rồi.

***

Cho đến ngày, đang mải mê pha mojito, Thương nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Cho mình hai sinh tố nhé". Thương ngẩng lên. Là Nam. Thương nhìn thoáng qua. Nam bây giờ để râu, có vẻ nam tính, chững chạc hơn hai năm về trước. Nhưng khuôn mặt thì không có gì thay đổi. Vẫn cái vẻ mặt "hình sự" đáng ghét đã làm tổn thương một nửa đời thanh xuân của Thương. "Quên thằng cha ấy đi. Mày đã dành nửa đời thanh xuân ngu ngốc cho một thằng còn ngu ngốc hơn. Thật lãng xẹt". Con Chi bạn thân Thương hay nói vậy.

Là Nam. Nam của ba năm trước từng say đắm bên Thương, hứa dìu Thương qua những mùa đông dài đây sao? Là Nam của đêm gì say say Thương không biết, không biết có chuyện gì những đã gọi tên Thương trong nỗi tuyệt vọng đây sao?

Là Nam đang đứng trước mặt Thương đây.

Nhưng đứng cùng một bạn nữ khác. Một bạn nữ Thương không thèm để ý có xinh xắn hay không nhưng Thương nghĩ chắc không đến nỗi tệ. Ít nhất là hơn Thương.

Là Nam. Nam của cái đêm tối mịt mùng nhập nhoạng ánh đèn lúc sáng lúc tối từ một chiếc đèn gần đến kì hạn "đòi tiền" trong một con hẻm nhỏ.

- "Nam. Đừng đi. Đừng đi. Em sợ lắm".

- "Anh đi sẽ tốt cho em".

Nam cầm chặt đôi bàn tay lạnh lẽo của Thương và hôn nó. Nam khoác chiếc áo da bò mà Thương thích nhất lên đôi vai đang run lên vì những tiếng nấc. Nam đã lặng lẽ bỏ đi như thế. Hình bóng Nam trong kí ức là những vệt dài của những đêm đông lạnh giá như thế. Đêm đông ấy, nó lạnh đến mức khi Nam đi, Thương co ro không đứng dậy nổi. Nam đã bỏ lại Thương đau đớn như thế. Không biết bao nhiêu lần trong những đêm đông của ba năm ấy, Thương cứ đi tìm Nam. Tìm Nam trong mòn mỏi. Tìm Nam đến rã rời. Nam vẫn ở trong Thương của những kí ức về những đêm đông đẹp nhất của mối tình đầu. Bờ vai vững chắc của Nam, vẫn là chỗ dựa mà Thương thích nhất. Chỉ có điều, nó không còn dành cho Thương nữa. Nó dành cho một người may mắn hơn Thương. Cái chạm tay, những món quà handmade, những bó hoa ép khô, những cuống vé xem phim bị vứt bỏ. Và những cái ôm xiết thật chặt, những cái chạm môi thuở ban đầu, khi con người ta còn trinh nguyên nhất cũng dần trôi vào dĩ vãng. Thương cất nó ở một góc xó nào đó cùng những thứ đồ đạc cũ kĩ lắm rồi, tưởng tìm lại cũng chẳng thấy, không có chăng cũng hỏng. Nào ngờ, nó vẫn cứ vẹn nguyên, vẹn nguyên như cái cách ba năm trước ai đó thì thầm vào tai Thương: "Thương. Thích em lắm cơ". "Sao không yêu mà lại thích?". "Giờ chưa đến lúc". Rồi cũng vào một đêm đông khác, lại sẵn sàng đâm nát nó: "Thương. Mình chia tay". Hạnh phúc. Khổ đau. Cứ đan xen giày vò Thương suốt những năm tháng ấy.

Giờ gặp lại Nam, Thương chẳng biết nên vui hay nên buồn. Có lẽ ghét nhiều hơn. Tại sao lại cứ không một lời? Nếu chia tay, cũng phải cho Thương đến một lý do để Thương cam lòng chứ. Không thì có thể bịa ra bất cứ lý do nào cũng được mà. Sao lại phải làm khổ Thương như thế? Sao bỏ Thương mà cứ nói tốt cho Thương?

Lấy hết can đảm.

↑↑ Lượt xem: 115
1 2 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617