Một cô nhân viên có gương mặt bầu bĩnh đến đưa tôi menu, và cô ấy khiến tôi nhớ đến một cô bé sinh viên kinh tế thường trốn học, lui đến quán Something Missing để trổ tài họa sĩ. Suýt nữa, tôi đã buộc miệng hỏi cô nhân viên là cô ấy còn thích vẽ tranh hay không, nhưng tôi đã kịp ngưng lại.
- Cho chị một tách cafe sữa
Hơi nghiêng đầu, tôi thấy giọng mình đột nhiên trầm xuống
- Và một tách cafe đen không đường.
Bóng cô mất hút về phía quầy, rồi nhanh chóng trở ra với hai tách cafe trên khay. Tôi khẽ đẩy tách không đường về phía đối diện, rồi còn canh chỉnh sao cho nó thẳng hàng tuyệt đối với tách cafe sữa. Giá như tôi và anh có thể cùng đi trên một đường thẳng như thế. Một cảm giác tôi ngỡ đã mất từ lâu bỗng chốc dâng lên trong tôi: sự chờ đợi. Ngày ấy, tôi vẫn thường ngồi xoay lưng về phía cửa để đoán bước chân anh, để lắng nghe những âm thanh mà chỉ riêng tôi mới cảm thụ được. Tôi thích cảm giác chờ đợi bàn tay anh đặt lên vai tôi và nói: "Chào ngày mới, nhà văn tương lai", rồi sau đó lại nghiêm nghị bảo rằng: "Sự ám thị, khi em muốn biến một người trở thành nhà kinh doanh, hãy nhìn và đối xử với họ như nhà kinh doanh thực thụ."
Nhấp môi vị cafe sữa nồng nàn, tôi nhận thấy một đoá hoa không tên vừa nở rộ trong lòng tôi, rồi lại héo úa vì hương cafe chỉ còn là dư âm lắng đọng. Đôi mắt tôi nhắm nghiền, cố tìm nghe bước chân anh trong vô vọng, và mong chờ hơi ấm bàn tay giờ đây còn mong manh hơn cả một cơn gió lạ vô phương tìm về. Anh bảo mình thuộc chủ nghĩa Hư vô, tức mặc cho thân phận trôi dạt, sống cuộc đời không ý nghĩa, mục đích lẫn giá trị nội tại, hơn nữa những giá trị đạo đức cũng bị cho là trừu tượng giả tạo. Tôi không nghĩ vậy, có thể nói, anh là người duy nhất tôi cảm thấy có tâm hồn đồng điệu. Có bao giờ bạn nhìn một ai đó mà cảm thấy như đang đứng trước tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh của chính mình không? Đó là tấm gương phản chiếu tâm hồn, và tôi là kẻ luôn có lời nói và hành động mâu thuẫn.
Cầu vồng hằn lên nền trời đã chuyển màu trong xanh, ánh nắng dìu dịu khẽ tràn qua lớp kính và ảo ảnh của anh lại tái hiện trước mắt tôi một cách chân thật nhất.
- Em biết không Kari? Làm người thật ra là điều đau khổ. Cuộc sống là một món nợ không bao giờ trả đủ; kiếp này trả nợ cho kiếp trước, và tạo đủ mọi tội lỗi để kiếp sau tiếp tục kéo dài thêm chuỗi bi kịch. Ôi Kari, Kari đáng thương; xin lỗi vì anh thích gọi tên em, nhưng em thật đen đủi khi dính vào gã tối tăm chán đời như anh. Anh thề, một ngày nào đó nếu có cơ hội, anh sẽ đẩy em ra xa khỏi đời anh.
"Đẩy em ra xa khỏi đời anh..."
Mắt tôi mở to, bàng hoàng, và nước mắt tuông như thác đổ. Tôi quặp người lại, hai tay bịt chặt lấy miệng để cố ngăn những tiếng nấc nghẹn đắng. Anh đâu phải như Richard, anh đâu phải kiểu người tôn trọng lời thề? Một hồi sau, tôi ngẩng mặt lên, chiếc bóng của Lucas đã biến mất.
---------------o0o-------------
Ra khỏi quán, tôi chui tọt lên chiếc taxi và phóng thẳng đến mảnh đất trống nằm phía sau trường trung học Pigeon. Đó là khu đất bỏ hoang, thừa thải; tàn tích của một tiệm bánh ngọt. Chẳng ai để tâm đến nó và chính vì vậy mà tôi cảm thấy có mối gắn kết mãnh liệt với khu đất hoang này. Tôi cẩn trọng băng qua đám cỏ úa sơ xác, vừa đi vừa đếm bước chân mình. Mười lăm, tôi dừng lại, quỳ thụp xuống và vạch bớt đám cỏ khô lúc nhúc ra. Một hòn đá nhỏ cắm xuống nền đất mềm như một viên ngọc thần kì định vị xuyên thời gian, và rồi, tôi dùng tay hì hục đào chỗ đất ấy lên. Cơn mưa giúp cho đất tơi xốp hơn, nên một lúc sau, tôi đã trông thấy một chiếc hộp màu đồng hoài cổ lọt thỏm trong hố đất. Hơi thở tôi bỗng dưng trĩu nặng, và khác nẳn với sự hối hả lúc ban đầu, tôi cảm thấy sợ hãi và muốn bỏ chiếc hộp lại mà chạy trốn. Nhưng tôi phải trốn vào đâu mới thoát khỏi sự vây bám của kỷ niệm?
Tôi đặt cả hai tay lên nắp hộp, như thể sắp đưa ra quyết định nào đó rất quan trọng. Rồi nắp chiếc hộp bật tung, một tràng gió hung tợn bỗng ùa đến và thổi bay hơn một nửa xấp ảnh chụp lên không trung. Chúng chậm rãi khiêu vũ bên nhau; như được xâu chuỗi bởi một sợi dây cước vô hình
Tôi thấy tấm lưng của anh sau quầy bar
Tôi thấy dáng vẻ anh trầm tư trước tủ sách của các nhà văn Pháp.
Tôi thấy nụ cười của anh trên con phố ngập nắng vàng
Tôi thấy mái tóc anh rủ xuống dưới cơn mưa mùa thu
Tôi thấy đôi vai anh phủ đầy tuyết lạnh
Tôi thấy khói thuốc của anh trên đỉnh đồi trải đầy hoa dại
Tôi thấy bộ dạng say mê của anh trước một người hát rong
Tôi thấy dáng đứng sừng sững của anh giữa ngã tư đường vào hai giờ sáng...
Giờ đây tôi đã hiểu mưa kỷ niệm là gì.
Khi những tấm ảnh tôi trộm chụp Lucas rơi xuống thảm cỏ, tôi thấy linh hồn mình chuyển hoá thuỷ tinh, rồi vỡ tan tành. Tôi chầm chậm thu nhặt những bức ảnh, giữ chặt trong tay rồi vuốt ve chúng. Anh luôn luôn không thay đổi. Rồi, tôi quay về chiếc hộp và lấy ra một tấm vé đã khá nhàu nát, nhuốm màu thời gian. Lucas thực sự đã trở thành diễn viên kịch. Năm đó, anh gửi cho tôi tấm vé vở kịch đầu tiên của anh, nhưng cơn sốt bốn mươi độ đã hạ gục tôi ngay tại cánh cổng nhà. Anh không trách tôi, Lucas không bao giờ lên tiếng trách cứ tôi, nhưng giờ đây, khi nhìn lại tấm vé này tôi lại bất giác ngờ ngợ về lý do mà anh đẩy tôi ra xa khỏi đời anh. Dạo đó, anh thường kể với tôi về những người bạn trong đoàn kịch, và tôi chỉ ấn tượng với cô nàng tên Jolie, bởi vì anh bảo rằng cô ấy thật sự xinh đẹp.
Đặt tấm vé xuống nền cỏ úa, tay tôi run run cầm lên một tấm thiệp trắng tinh khôi. Kể ra, nó chẳng khác gì một tấm vé đưa tôi đến Miền đất Hứa, một chuyến bay không thể khứ hồi. Tôi vẫn còn nhớ như in buổi chiều hôm đó, khi anh đến quán Something Missing sớm hơn tôi, ngồi vào chiếc ghế thân thuộc của tôi và gọi một tách cafe sữa. "Anh muốn tìm đoán bước chân em", anh bảo vậy rồi cứ ngồi im lặng suốt hai giờ đồng hồ. Tôi thấy anh mím chặt môi, khổ sở, nhưng rồi vẫn tự nhốt mình trong bể lặng cho đến khi tôi đứng lên tiến về phía tủ sách thì anh mới nhờ lấy hộ một cuốn bất kì của Marc Levy. Cả hai ngồi đối diện nhau, không nói một lời, và tôi để ý dù mười phút đã trôi qua, anh vẫn chưa lật sang trang sách mới.
Chập tối, tôi bảo mình có việc phải về. Anh dường như bừng tỉnh và vội theo gót tôi ra ngoài phố. Dưới ánh đèn đường lem luốc như giọt mực vụng về rơi xuống trang giấy trắng, tôi cảm giác anh vừa khẽ vòng tay ôm lấy tôi, nhưng rồi lại không. Anh đột ngột dừng bước, gọi tên tôi, và tôi xoay người lại. "Anh sẽ cưới Jolie." Chỉ cách nhau hai bước chân mà anh lúc ấy sao xa xôi còn hơn cả đường chân trời.
Tôi ngước mắt lên bầu trời trong xanh, cố tìm kiếm chút ánh sáng, rồi đặt tấm thiệp sang một bên. Nếu ngày đó em không đến như đêm diễn đầu tiên của anh, thì anh vẫn không trách em chứ? Nhưng để chuộc lỗi, em đã đến. Jolie vô cùng xinh đẹp như anh từng nói, mặc dù cô ấy phải ngồi trên xe lăn, và em thấy trong đôi mắt Jolie tràn ngập tình yêu dành cho anh. Em vẫn còn giữ tấm ảnh cưới của hai người, ngay trên tay em lúc này đây, anh thật ra dáng một chú rể lịch lãm, nhưng ánh mắt kia cớ sao chưa bao giờ ngừng cầu cứu em vậy Lucas?
Một mẩu tin được cắt từ tờ báo hiện ra, và tôi gần như bấu lấy nó trong lòng bàn tay.
"VÌ CỨU BẠN DIỄN CỦA MÌNH, NỮ DIỄN VIÊN JOLIE ROBERTS PHẢI NGỒI XE LĂN SUỐT ĐỜI."
Trong buổi diễn tập, khi chỉ có anh và cô ấy trên sân khấu, chùm đèn khổng lồ rơi xuống vị trí của anh, và Jolie đã chấp nhận đánh đổi.
Tôi không sao quên được cái ngày dòng tiêu đề trên đập vào mắt tôi, và khi đọc hết mẩu tin thì tôi thực sự choáng váng. Tôi hiểu vì sao anh không cho tôi một lời giải thích, sự thù hận sẽ khiến em dễ dàng xóa anh ra khỏi đời em, sẽ ổn hơn cho hai chúng ta. Anh luôn nghĩ như vậy, đúng không anh?
Đặt mọi thứ trở vào trong chiếc hộp, tôi trầm tư một lúc như thể sắp đưa ra một quyết định còn kinh khủng hơn lần đầu. Một que diêm rực lửa khiêu vũ trong khoảng không trước khi rơi xuống nụ cười của anh trong tấm ảnh xưa cũ; rồi lửa lan dần, lan dần và tất cả bùng cháy. Thật kì lạ, thứ ánh sáng đỏ rực kia đang thiêu rụi ký ức trước mắt tôi, mặc dù chính nó đang dần hình thành trong tâm trí tôi một ký ức mới, một ký ức đau đớn và tàn nhẫn. Nó huỷ diệt ánh nắng trên phố, cơn mưa rào vào buổi chiều thu, hoa tuyết lung linh giữa tháng giêng lẫn đôi mắt hư vô của anh vào những buổi hoàng hôn sầu muộn.
Tôi đứng đó, nghe thấy mình khóc nhưng nước mắt không thể rơi.
không thể quên (55).